Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 246: Có Phải Cũng Có Người Cầu Thân Thể Của Ngươi?

Chương 246: Có Phải Cũng Có Người Cầu Thân Thể Của Ngươi?


Bạch Phong trực tiếp gạt đi suy nghĩ của Tô Vũ, "Kỳ thật cũng không nhiều lắm đâu, ngươi là học viên tối thượng đẳng, một tháng ngươi sẽ được học phủ ban thưởng 3 điểm, đảm nhiệm chức vụ lớp trưởng thì sẽ được thưởng thêm 3 điểm nữa, tổng cộng là 6 điểm công huân. Kỳ sát hạch hằng tháng mà ngươi nằm trong mười vị trí đầu cũng có ban thưởng, nếu ta nhớ không lầm thì vị trí thứ nhất sẽ được 10 điểm. Thế nên nếu ngươi thi tốt, ngươi hoàn toàn có thể kiếm đủ 16 điểm trong một tháng rồi."

Bạch Phong cười ha hả nói: "Cứ tiếp tục như vậy, trong một năm là ngươi tích đủ điểm, cái này cũng không có gì, đối với rất nhiều người mà nói, trong một năm tiến vào Thiên Quân đã là rất tốt, dĩ nhiên, ngươi khẳng định nhanh hơn nhiều."

Nói xong, Bạch Phong lại động viên: "Huống chi không phải ngươi vẫn còn một môn võ kỹ phòng thân sao? Ta thấy ngươi dùng Lôi Nguyên đao cũng không tệ đâu!"

Tô Vũ gật đầu, đành phải từ bỏ hy vọng lão sư có thể miễn phí kiếm cho hắn thứ này.

"Lão sư, cái kia... trước ngài có bảo Phá Sơn Ngưu tinh huyết. . ."

"Đợi khi nào ngươi tiến lên Thiên Quân đã rồi hẵng nhắc lại!"

Tô Vũ vội ho một tiếng, mau chóng trình bày: "Lão sư, không phải chuyện này. Hôm qua ta không thấy ngài, quên nói cho ngài biết, ta cùng người ta đánh cược, chính là dùng tinh huyết Phá Sơn Ngưu làm tiền cược, dĩ nhiên, ta nhất định có thể thắng. . ."

"Đệ tử của Hồ Văn Thăng?"

"Không phải, là đệ tử của Lưu Hồng lão sư, tân sinh, tên là Lâm Diệu."

"Yêu nghiệt?"

"Không phải."

"Ồ. . ."

Bạch Phong không có hứng thú, tùy ý nói: "Tự mình chơi đi, không phải là yêu nghiệt, cũng không phải lão sinh, chỉ là một tân sinh mà ngươi còn không thu thập được, vậy thì ngươi cũng quá phế vật, Phá Sơn Ngưu tinh huyết mất thì mất, ta cũng chẳng quan tâm, nhưng không có nó thì ngươi cũng không có tư cách dùng cái này Trúc Cơ, lãng phí đồ ta kiếm về cho ngươi!"

Bạch Phong thật sự không thèm để ý!

Trăm giọt tinh huyết đó quả thật là thứ mà anh chuẩn bị cho Tô Vũ, nhưng nếu Tô Vũ đánh không lại một tân sinh chẳng phải yêu nghiệt, vậy thì chấp nhận mất thôi.

Chính hắn thua, về sau không có tinh huyết để Trúc Cơ thì tự mà hối hận đi!

Suy nghĩ một chút, Bạch Phong lại nhắc nhở: "Đúng rồi, hệ của Lưu Hồng có nhiều tiền lắm, lúc đánh cược thì ngươi nhớ kỹ phải hố nhiều điểm của bọn chúng vào!"

Bạch Phong nói như lẽ đương nhiên, "Ta biết thừa, lúc gã thu học sinh thì chỉ nhận những tử đệ có tiền! Cái tên ấy chính mình keo kiệt muốn chết, chỉ hận không cần phải tốn một phân tiền nào trên thân các học sinh của mình, thậm chí ngược lại, còn ước gì học viên hằng năm hiếu kính gã nhiều một chút. . ."

"Vậy còn có người bái Lưu Hồng làm sư phụ ư?"

Tô Vũ hơi kinh ngạc, nếu Lưu Hồng xấu tính như thế, vậy thì rốt cuộc đám người Lâm Diệu đang mưu đồ chuyện gì a?

Bạch Phong phất tay, đáp: "Vì sao lại không có? Ngươi cảm thấy, nếu ta muốn nhận học sinh mà không chịu chi tiền ra thì sẽ không có người đến chắc? Ngươi cho rằng người người đều giống như ngươi, vừa gặp mặt liền dám mở miệng đòi lễ vật từ ta sao? Học viên nhận gã làm sư phụ, dĩ nhiên đều có mưu đồ, có người cầu sự giao thiệp rộng rãi của Lưu Hồng, có người cầu thanh danh của gã, có người lại cầu Lưu Hồng làm chỗ dựa cho mình, thậm chí có kẻ còn… thân thể của gã, chuyện này cũng không hiếm lạ gì!"

Bạch Phong cười ha hả giải thích: "Cái tên này tuy không ra gì, nhưng bán tướng vẫn là có thể, dù sao Lưu Hồng cũng còn trẻ, lại chưa kết hôn, nhà ai đem gã cấu kết lại, mấy năm sau khả năng liền có một vị Lăng Vân làm con rể, ngươi nói xem, nhiêu đó đã đủ để bái gã làm sư phụ chưa?"

Tô Vũ nhịn không được phì cười thành tiếng.

Sau đó bất giác theo bản năng lại lén nhìn Bạch Phong một cái. Có phải cũng có người cầu thân thể của ngươi, có đúng không?

Bạch Phong cũng không thèm để ý, chỉ tủm tỉm cười, đáp: "Đừng nhìn ta như vậy, ở Văn Minh học phủ, người cầu ta vì mục đích ấy hiển nhiên có không ít, nhưng ta không để tâm tới đám người vô vị đó! Tiểu tử ngươi nếu như về sau danh khí lớn, thế thì bên người chắc chắn sẽ không thể thiếu loại người này. . ."

"Nữ nhân đều là thứ trở ngại con đường tu luyện!" Tô Vũ nghiêm túc nói một câu, "Liễu lão sư đã bảo, nữ nhân sẽ trở ngại chúng ta mạnh lên, là chướng ngại vật mà chúng ta cần phải tránh nếu muốn tu luyện thành tài, cho nên ta sẽ không làm giống như Lưu Hồng!"

". . ."

Bạch Phong bỗng nhiên câm nín, không biết phải phản bác thế nào!

Sư bá, lão nhân gia ngài giáo dục học sinh kiểu gì vậy?

Chính ngài ở bên ngoài câu tam đáp tứ, thế mà lại dạy Tô Vũ không nên tìm nữ nhân. . . Thật đúng là xấu xa!

Bạch Phong lười chấn chỉnh lại cái tư tưởng sai lệch đó của Tô Vũ, chỉ cười tủm tỉm nhắc lại chuyện ban nãy: "Không nói cái này nữa, ngươi chỉ cần nhớ kỹ một chuyện cho ta, Lưu Hồng rất có tiền, học viên của gã cũng cực kỳ có tiền, bất kể lúc nào, nếu cứ hố được bọn gã thì hố nhiều một chút, bọn gia hỏa này đối với chúng ta không có hảo ý, vốn là đối thủ, hố bọn chúng thì không cần phải thấy áy náy hay có bất luận cái gì cần chịu trách nhiệm cả!"

"Ta biết."

"Vậy là được rồi. . ."

Bạch Phong dặn dò xong liền chuẩn bị lần nữa tiến vào phòng thí nghiệm, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quay đầu lại nói: "Mau sớm tiến tới giai đoạn dưỡng tính, chờ ngươi dưỡng tính rồi, ta sẽ cho phép ngươi tiến vào phòng thí nghiệm chính, cũng có thể đi xuống khu giam giữ! Chờ tới lúc đó, ngươi mới có thể gọi là chân chính bước lên con đường tu luyện của cường giả."

Tô Vũ nghe vậy thì rất chờ mong, trở thành cường giả, theo đuổi bước chân của Bạch Phong. Đó chính là mục tiêu hiện tại của hắn!

...

Mới vừa nhập học, Tô Vũ bận rộn rất nhiều việc.

Nhất là sau khi đảm nhiệm chức vụ lớp trưởng, hắn bận tới nỗi thời gian nghỉ ngơi cũng không đủ.

Mặc dù như thế, ngày mùng 8 tháng 8, Tô Vũ vẫn rút ra thời gian, đi một chuyến tới Đúc binh học viện.

. . .

"Có thời gian rảnh tới rồi?"

Khi Tô Vũ tìm tới chỗ Triệu Lập thì lão gia tử đang ở trong phòng thí nghiệm của ông mân mê cái gì đó.

Lúc trước Triệu Lập từng bảo, ngày 8, 18 và 28 hằng tháng đều có thể tới tìm ông.

Tô Vũ cũng là nhớ kỹ thời gian này nên mới chạy tới.

Tô Vũ có chút xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Triệu lão sư, ta. . ."

"Không cần giải thích!"

Triệu Lập thờ ơ khoát khoát tay, "Mới vừa vào học, bận rộn nhiều việc là chuyện bình thường! Cho nên ta mới nói phụ tu thì chỉ coi như học thêm một cái kỹ năng, muốn đào sâu nghiên cứu thì nghĩ cũng đừng nghĩ, quá chậm trễ thời gian!"

Dứt lời, ông liền cười cười bảo: "Hôm nay ngươi tới thật đúng lúc, ngươi bây giờ còn chưa nắm được bất kỳ kiến thức cơ sở nào, mà ta cũng lười dạy ngươi lý thuyết, chính ngươi có thời gian thì tự đi nghe giảng bài đi, ta không có thời gian dạy ngươi mấy thứ này, vả lại hiện tại học cái gì cũng vô dụng, cho ngươi xem tận mắt thực tế việc đúc binh, tham gia náo nhiệt là được!"

Nói xong, ông liền vẫy vẫy tay ra hiệu cho Tô Vũ đi theo mình vào trong phòng thí nghiệm.

Tô Vũ vội vàng bắt kịp!

. . .

Đi một hồi, cả hai đã tiến nhập vào một căn cứ bên phía dưới mặt đất.

Phía trước mắt Tô Vũ là một căn phòng khách hết sức rộng rãi.

Trong phòng hiện tại không chỉ có hai người Triệu Lập và Tô Vũ, mà còn có rất nhiều người khác.

Trẻ có già có.

Thấy Tô Vũ đi theo sau lưng Triệu Lập, có người nhận ra hắn, có người không biết, nhỏ giọng hỏi thăm một chút liền hiểu ra, nguyên lai đây chính là học viên của Thần văn học viện bên kia, tới đây để phụ tu thêm môn Đúc binh.

Học phủ mở ra hình thức phụ tu, mọi người đều đã sớm được phổ biến tin tức, thế nên không ai thắc mắc việc Tô Vũ đến đây để làm gì, bất quá phụ tu mà muốn ra được thành quả lớn lao gì đấy thì những người này cũng hoàn toàn không hi vọng.

"Triệu lão!"

"Triệu lão sư!"

". . ."

Mọi người dồn dập đứng lên chào hỏi, Triệu Lập chỉ đơn giản gật đầu, cũng không định giới thiệu Tô Vũ với mọi người.

Lúc đi đến đại sảnh, Triệu Lập mới hắng giọng bảo: "Hôm nay ta muốn rèn đúc một thanh huyền giai hạ đẳng văn binh! Huyền giai văn binh thích hợp cho Đằng Không cùng Lăng Vân cảnh sử dụng, Hoàng giai thì thích hợp với Thiên Quân cùng Vạn Thạch, dĩ nhiên, Văn Minh sư đến dưỡng tính mới có thể dùng Hoàng giai văn binh. . ."

"Địa giai là vũ khí thích hợp với cường giả Sơn Hải cảnh!"

"Còn tới cấp độ Thiên giai văn binh. . . Cầu Tác cảnh khả năng có, ngược lại các địa phương khác thì ta chưa từng nghe nói qua."

Những kiến thức cơ sở này, hiển nhiên là ông đang nói cho Tô Vũ nghe.

Mà Tô Vũ đứng phía sau cũng nghiêm túc lắng nghe. Hắn không quen biết ai ở chỗ này, cho nên Tô Vũ chỉ im lặng quan sát, cho dù có không hiểu gì thì hắn cũng biết hiện tại chưa phải là lúc tùy tiện đặt câu hỏi.

Không nghĩ tới hôm nay vừa khéo là thời điểm Triệu Lập chế tạo văn binh, khó trách có nhiều người tới như vậy.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch