Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 256: Vậy Chúng Ta Sẽ Đợi Ngươi Giáo Huấn Lưu Hồng!

Chương 256: Vậy Chúng Ta Sẽ Đợi Ngươi Giáo Huấn Lưu Hồng!


Tô Vũ cũng không nhiều lời, hắn vứt trường bào qua một bên rồi theo chân Bạch Phong đi ra ngoài, vừa đi vừa hỏi: "Lão sư, Thiên Quân cảnh vạn tộc nguyên bản ta còn có hai quyển, Vạn Thạch cảnh thì ta không có, nếu ta tiến vào giai đoạn dưỡng rồi thì còn có thể xem Thiên Quân cảnh nguyên bản không?"

"Dĩ nhiên là được." Bạch Phong gật đầu, "Có điều khi tới giai đoạn dưỡng tính thì ý chí lực của ngươi sẽ mạnh mẽ hơn, xem qua Thiên Quân cảnh nguyên bản vài lần thì sẽ trực tiếp khiến nó phá toái, vả lại cũng rất khó phác họa ra thần văn, cho nên dưới tình huống bình thường, mọi người đều xem nguyên bản đối ứng với cảnh giới của mình."

"Mấy ngày này ngươi nên tranh thủ lấy ra nhìn thật nhiều vào, đừng để dành tới khi dưỡng tính, bằng không tới lúc đó chỉ mới xem mấy lần thì nguyên bản đã bị phá hỏng, không thu hoạch được gì."

"Lão sư, ta có thể xem được Đằng Không nguyên bản không?"

Bạch Phong phì cười, hỏi ngược lại hắn: "Chính ngươi chẳng lẽ chưa thử qua? Nguyên bản Đằng Không quá cường đại, ngươi xem cũng không được, chỉ thấy một mảnh trắng xóa y như khi ngươi tiến vào phòng Mảnh vỡ, chỉ tổ lãng phí tài nguyên!"

"Ta đã hiểu."

Hai sư đồ vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh đã ra khỏi căn cứ nghiên cứu.

Lần trước lúc Trần Phong dắt đám học viên đi thăm quan bí cảnh, Tô Vũ đã đi ngang qua khu này, bất quá chẳng qua là ở ngoại vi nhìn một lần, không thể đi vào.

. . .

Hơn mười phút sau.

Tô Vũ đi theo sau lưng Bạch Phong, chính thức tiến nhập lối vào bí cảnh.

Tô Vũ tò mò nhìn chung quanh, người ở đây rất ít, hoàn cảnh cũng không tệ, khắp nơi đều là cây xanh.

Ngoại trừ cây cối rậm rạp thì xung quanh còn có một dãy phòng được xây dựng dưới tán lá sum suê.

Từng dãy phòng nối tiếp nhau, trải dài quanh khắp khu đất trống.

Rất nhanh, Bạch Phong liền mang theo Tô Vũ đến một căn phòng nhỏ ở gần bọn họ nhất.

Vào cửa, không gian bên trong không lớn, đã vậy còn có sẵn mấy người đang ở đây.

Tô Vũ vô ý thức cảm ứng một thoáng, trong nháy mắt, lập tức có mấy cỗ ánh sáng chói mắt chấn động ý chí lực của hắn!

Thật mạnh!

Cảm giác còn mạnh hơn so với sư phụ của mình.

Là Lăng Vân?

"Bạch Phong, ngươi dạy học sinh thế nào vậy, ý chí lực có thể tùy tiện cảm ứng người khác sao?"

Tô Vũ còn đang trong cơn chấn động, thì một vị lão nhân ngồi trong góc phòng đã quát lớn một tiếng, ông không nhằm vào Tô Vũ, mà là đang mắng Bạch Phong.

Bạch Phong vội ho một tiếng, chê cười nói: "Tuổi còn nhỏ, không tránh được quá hiếu kỳ, mong các vị chớ để ý!"

Dứt lời, anh liền quay đầu nhìn về phía Tô Vũ, dặn dò: "Đừng có loạn cảm ứng, Đằng Không cảnh trở lên đều có cảm giác lực, ngươi chỉ vừa quét ý chí lực ra thì người ta liền có thể phát hiện."

"Thật xin lỗi các vị lão sư, ta không có cố ý. . ."

Tô Vũ vội vàng nói lời tạ lỗi.

Trong phòng hiện giờ có hai vị lão nhân, hai vị trung niên, hai thanh niên.

Tổng cộng 6 người!

Đương nhiên, chưa tính sư đồ Tô Vũ.

Gian phòng không lớn nhưng lại chứa tới 8 người, thành ra cả bọn phải chen chúc một phen.

Bạch Phong không quá thoải mái, vừa ngồi xuống liền phàn nàn: "Học phủ hẳn là nên xây lại khu chờ đợi bên ngoài bí cảnh mới phải, nhỏ như vậy mà lại có quá nhiều người thì làm sao bây giờ?"

"Ngươi xuất tiền à?"

Vị lão nhân vừa mới quát lớn ban nãy liếc nhìn Bạch Phong: "Hiện tại phủ trưởng chỉ hận không thể vắt chày ra nước, ở đấy mà còn đòi ông ta ra tiền xây dựng thêm, không để cho các ngươi ngồi ngoài lộ thiên chờ đã là tốt rồi! Bình thường cũng không có nhiều người đến, hôm nay thì hay rồi, chẳng hiểu sao các ngươi cứ nhất định phải cùng lúc chạy tới đây. . ."

Rất rõ ràng, hai vị lão nhân trong phòng chính là người phụ trách quản lý khu vực bí cảnh.

Những người khác cũng giống như thầy trò Bạch Phong, đều là lão sư mang theo học viên tới.

Lão nhân ban nãy nói xong thì bèn thuận mắt nhìn Tô Vũ, gật đầu hỏi: "Muốn vào bí cảnh đột phá Thiên Quân à?"

Tô Vũ vội vàng gật đầu.

"Chờ một lát, khu vực Thiên Quân cảnh bây giờ đang còn có người, chờ người ta đi ra thì các ngươi hẵng vào."

Bạch Phong chép miệng, bảo: "Đi vào chung cũng có sao đâu, bí cảnh lớn như vậy, nhiều người một chút cũng đâu ai xung đột gì."

Lão nhân thản nhiên nói: "Ngươi cứ chờ đi là được."

". . ."

Bọn họ ngươi một câu ta một câu đối thoại, Tô Vũ thì tò mò nhìn chung quanh khắp căn phòng một lượt, có chút mờ mịt, bí cảnh rốt cuộc ở đâu?

Căn phòng bọn họ đang ngồi trông rất đơn sơ, nhìn thoáng qua y hệt như mấy hàng quán bán đồ ăn mà Tô Vũ có thể dễ dàng bắt gặp trên đường cái. Hai vị lão nhân ngồi ở bên trong, ở giữa cách một lối đi, trước mặt hai người nọ có một cái bàn, ngăn đám người Bạch Phong ở bên ngoài.

Tô Vũ tò mò quan sát, sau lưng hai vị lão nhân bên kia dường như có đạo môn hộ, chẳng lẽ là bí cảnh nằm ở đằng sau cánh cửa này?

Lão nhân mặc kệ ánh mắt chăm chú của Tô Vũ, lần nữa nhìn về phía hai vị trung niên rồi nói: "Các ngươi cũng giống vậy, học viên của các ngươi đều là tới đây đột phá Thiên Quân, đợi chút nữa 3 người đi vào chung, sau khi đi vào, riêng phần mình tìm một chỗ đột phá, đừng quấy nhiễu những người khác!"

"Còn có, sau khi đột phá, một khi sinh ra lực kháng cự thì phải lập tức rút ra ngoài, bằng không sẽ bị nguyên khí trùng kích đến chết, lúc đó đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi. Nhỡ kỹ, đừng quá tham lam, bằng không là chính các ngươi tự tìm đường chết!"

Dứt lời, lão nhân chợt nhớ ra cái gì đó, bèn mở miệng hỏi: "Bạch Phong, học viên của ngươi tên là gì?"

"Tô Vũ!"

"Ta tra một chút xem. . ."

Lão nhân tìm thông tin ở trên cái máy đặt ở trước mặt mình một lát, hồi lâu sau mới nhìn về phía Tô Vũ, tốt bụng khuyên nhủ: "Ngươi khẳng định muốn dùng luôn bây giờ? Cơ hội này là do học phủ ban thưởng, Thiên Quân có thể dùng, Vạn Thạch có thể dùng, thậm chí giai đoạn dưỡng tính đến Đằng Không cũng có thể dùng, khu vực tiến nhập cũng không giống nhau, dĩ nhiên đại giới phải trả cũng khác biệt."

"Ngươi chớ nên lãng phí!" Lão nhân nhắc nhở: "Giữ lại cơ hội này, chờ tới giai đoạn dưỡng tính đỉnh phong lại đến, so với hiện tại tiến vào bí cảnh thì sẽ thu hoạch được nhiều hơn!"

Tô Vũ cười ngây ngô đáp: "Lão sư, ta còn chưa tới giai đoạn dưỡng tính, thời gian còn sớm, về sau chính mình lại tranh thủ kiếm được cơ hội đi vào!"

"Có chí khí!"

Lão nhân cười cười, mà trong phòng, hai thanh niên kia cũng nhịn không được nhìn thoáng qua Tô Vũ.

Tô Vũ?

Thần văn học viện Tô Vũ?

Tô Vũ thấy hai người họ nhìn mình thì cũng lịch sự hướng bọn họ gật gật đầu. Học phủ có quá nhiều người, hắn không có khả năng đều nhận mặt tất cả học viên, bất quá xem ra đối phương cũng không có địch ý gì.

Bạch Phong cùng lão sư của bọn họ trông cũng không có vẻ như xuất hiện mâu thuẫn gì, vậy nên hiển nhiên không cần đắc tội với người ta.

Thấy mấy người trẻ tuổi trộm nhìn lẫn nhau, một vị nam tử trung niên có mái tóc hơi dài mỉm cười nói: "Bạch Phong, ta nghe nói học sinh của Lưu Hồng khích tướng đồ đệ của ngươi, đợi qua kỳ khảo hạch tháng sau thì sẽ tiến hành quyết đấu luận bàn có phải không, ngươi cảm thấy Tô Vũ có thể thắng chứ?"

Bạch Phong không bận tâm lắm, tùy ý đáp: "Quản hắn thắng hay thua làm gì, Tô Vũ thắng thì tốt, thua thì ta sẽ đi tìm Lưu Hồng gây phiền toái chết gã! Học viên của gã dám ăn bao nhiêu thứ của Tô Vũ thì nhất định phải nôn trở về hết cho ta, bằng không ta bắt Lưu Hồng nhìn thấy ta thì phải tránh né cả đời!"

". . ."

Mấy người trong phòng nghe vậy thì nhịn không được bật cười!

Ngay cả hai vị lão nhân kia cũng nở nụ cười, người vừa mới nhắc nhở Tô Vũ ban nãy khẽ hắng giọng, nói: "Bạch Phong, đừng quá càn rỡ! Tiểu tử Lưu Hồng đã vào bí cảnh mấy ngày trước, sau khi ra ngoài, khả năng sẽ tiến lên Đằng Không bát trọng, thậm chí là cửu trọng. . ."

"Cửu trọng thì lại thế nào?" Bạch Phong không cho là đúng, đắc ý hất cằm, "Hồ Văn Thăng cũng là cửu trọng!"

Mấy người ở đây không ai phản đối, chuyện Bạch Phong trước đó chỉ dùng một chiêu đã hạ gục Hồ Văn Thăng mọi người đều biết.

Vị lão sư trung niên ngồi một bên gật gù, mỉm cười bảo: "Vậy chúng ta liền ngồi đợi xem ngươi giáo huấn Lưu Hồng."






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch