Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 281: Quá Mất Mặt!

Chương 281: Quá Mất Mặt!


18 mét, 19 mét. . .

Tô Vũ lúc này đã dồn sức bước nhanh hơn!

Áp lực càng lúc càng lớn, không đơn giản chỉ là khảo nghiệm cường độ ý chí lực, mà còn so xem độ cứng cỏi của ý chí lực, thời gian càng lâu, áp lực càng nặng.

Lớp cao cấp bên kia, vượt qua con số 20 mét đã có đến bảy tám người.

Mà các học viên ban trung cấp sau lưng Tô Vũ đã bắt đầu dần dần tụt lại phía sau.

Tô Vũ quay đầu nhìn thoáng qua quảng trường số 1, vừa vặn đúng lúc ấy cũng đang có người liếc mắt nhìn hắn.

Sắc mặt Lâm Diệu trắng bệch, gã cắn chặt răng, cố gắng một đường đi thẳng về phía trước!

Gã phát hiện, không nghĩ tới thế mà Tô Vũ đã bám sát bước chân mình, điều này khiến Lâm Diệu cảm thấy mối nguy đại thịnh, lập tức bạo phát vô tận động lực, cắn răng nghiến lợi đi lên phía trước.

Hồ Tông Kỳ cũng hệt như thế!

Hồ Tông Kỳ trước đó vẫn cảm thấy Tô Vũ là ngụy tối thượng đẳng, gã khẳng định mình mạnh hơn Tô Vũ nhiều, nhưng hiện giờ thực tế đã chứng minh gã sai rồi, cho nên gã vô cùng sốt ruột.

Trong số các học viên của ban cao cấp, ngoại trừ mấy vị Các lão, muốn nói đến ung dung nhẹ nhàng thì thật ra gia hỏa Hạ Hổ Vưu chính là người như vậy.

Cái tên này lảo đảo lắc lư, đi một bước, lắc lư một bước, cảm giác như thể sắp gánh không được, nhưng mỗi một lần đều bình yên vô sự, hơn nữa cậu ta còn thừa thời gian, hiếu kì quan sát chung quanh, vừa nhìn liền biết cái tên này chắc chắn còn có điểm trữ lực.

Ngay trong lúc đám Tô Vũ còn đang cắn răng tiến lên, thì bên tai Lưu Hồng chợt vang lên một âm thanh nhàn nhạt dặn dò.

Lưu Hồng cấp tốc gật đầu, đây chính là giọng nói của vị Trương Các lão ban nãy.

Hóa ra đối phương thế mà còn chưa đi, còn đang ẩn mình trong bóng tối chú ý động tĩnh nơi này.

Sau một khắc, Lưu Hồng lớn tiếng thông báo: "Trước mắt, đệ nhất của ban cao cấp là Hạ Thiền, 25 mét!"

"Đệ nhất của ban trung cấp là Tô Vũ, 22 mét!"

"Ban sơ cấp chính thức kết thúc sát hạch, Tôn Phi, 16 mét!"

"Mọi người tiếp tục cố lên, kẻ yếu nhất của Bách Cường bảng cũng có thể đi được hơn 40 mét, hi vọng các ngươi sẽ không quá kém!"

Lời Lưu Hồng vừa dứt, các học viên bên ban cao cấp lập tức bừng bừng khí thế quyết đi lên phía trước!

Thật mất mặt!

Tô Vũ thế mà đã đi được 22 mét rồi...

. . .

Qua đại khái ba phút, Lưu Hồng lần nữa thông báo: "Tạm đề danh vị trí thứ nhất của ban cao cấp là Hạ Thiền, 29 mét!"

"Trung cấp ban Tô Vũ, 25 mét, trừ Tô Vũ ra thì ban trung cấp sát hạch kết thúc!"

Giờ khắc này, trong khuôn viên rộng lớn của quảng trường số 2 chỉ còn lại có một mình Tô Vũ.

Mà bên phía quảng trường số 1 vẫn còn gần 50 người, cơ hồ đều đã đi được từ 20 mét trở lên.

Tô Vũ cũng không lên tiếng, giờ phút này trên trán hắn đã dần dần có mồ hôi nhỏ xuống, độ khó vẫn là rất lớn. Lần khảo hạch cao đẳng mấy tháng trước, hắn đã đi được 27 mét, đó là do thần văn bùng nổ, nhưng hôm nay hắn hoàn toàn tự đi bằng sức lực của mình, không hề sử dụng thần văn phụ trợ.

Cho tới bây giờ, tất cả những gì Tô Vũ dựa vào chính là ý chí lực của bản thân!

"29 mét. . ."

Tô Vũ nhìn về phía bên kia, Hạ Thiền vẫn đang cất bước tiến lên, bộ pháp kiên định, trong lòng hắn không khỏi có chút bội phục.

So với chính mình thì ý chí lực của nàng ta mạnh hơn không ít!

Đối phương rốt cuộc có vận dụng thần văn hay không thì hắn không biết, nhưng rõ ràng hắn có thể thấy Hạ Thiền đi tới 29 mét trông rất thoải mái, dễ dàng. Nữ nhân này quả nhiên chính là chướng ngại vật trên con đường tu luyện của hắn. Hắn phải nỗ lực hơn nữa, không thể kém cỏi hơn cả nữ nhân bằng tuổi chính mình.

. . .

Lại qua ba phút.

"Hạ Thiền, 33 mét!"

"Tô Vũ, 28 mét!"

Bên kia, Hoàng Thắng bỗng nhiên lên tiếng: "Hồ Tông Kỳ, 24 mét, sát hạch kết thúc!"

"Vương Trí Cường, 25 mét, sát hạch kết thúc!"

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Hồ Tông Kỳ và Vương Trí Cường trong nháy mắt liền nóng bừng.

Bọn họ chính là hai trong số những kẻ trước đó toái ngôn toái ngữ, sau đấy bị Ngô Lam công khai mắng mỏ một hồi.

Lần này thì hay rồi, quả thật đã bị vả mặt!

Hoàng Thắng chính là cố ý nhìn bọn họ mất mặt như thế.

Các ngươi không phải nghi ngờ kết quả kỳ thi ở Nam Nguyên sao?

Hoàng Thắng thản nhiên nói: "Văn Minh Chí không hỏng đâu, nếu không tin, các ngươi có thể đi qua bên ban trung cấp bên kia thử nhìn một chút!"

Hai người Hồ Tông Kỳ không ai lên tiếng.

Mà ở bên ban trung cấp thì lại vang lên một hồi hư thanh xem thường và trào phúng!

Các học viên bên kia mặc dù tự biết bản thân không bằng hai vị thiên tài này, nhưng hiện tại có thể trông thấy bọn họ bị vả mặt, dĩ nhiên đều cảm thấy cực kỳ sảng khoái.

Ta cho các ngươi hung hăng càn quấy!

Dám nghi ngờ lớp trưởng của bọn ta!

Đáng đời!

Hai người Hồ Tông Kỳ và Vương Trí Cường cũng rất bất đắc dĩ, hết sức ủy khuất, kỳ thật một tháng vừa qua bọn họ cũng tiến bộ không tệ, lúc trước khi khảo hạch cao đẳng, bọn hắn căn bản đi không được xa đến như vậy.

Nhưng bọn hắn tiến bộ, những người khác cũng đang cấp tốc tiến bộ.

Hiện tại cả hai đi được 24, 25 mét, trong ban cao cấp cũng không tính là quá kém, thế nhưng hiển nhiên cũng không tính là quá tốt.

Không ai chú ý tới, ban cao cấp bên này, nguyên bản Ngô Lam cũng lung lay sắp đổ, nhưng vừa nghe thấy thông báo của Hoàng Thắng xong, trong nháy mắt nàng liền kích động.

Không được!

Nàng không muốn mất mặt như vậy!

Nàng rất sợ Hoàng Thắng cũng sẽ báo tên của nàng, nàng lúc này chỉ mới đi được 25 mét, mặc dù so với lúc trước thì đã tiến bộ rất nhiều, nhưng thành tích như vậy cũng chỉ tương đương với Vương Trí Cường. Vừa mới nãy nàng còn lớn giọng nói nếu trong vòng ba chiêu, mình không đánh chết bọn chúng thì sẽ lập tức nghỉ học, hiện tại nếu nàng cũng bị Hoàng Thắng loại… Thế thì xem như nàng mất sạch mặt mũi rồi.

Còn có. . . Tô Vũ.

Tô Vũ lại tiến bộ!

Ngô Lam khẽ cắn răng, trong nháy mắt phục sinh đầy máu, động lực vô hạn, làm gì cũng không thể tại đây mất thể diện, dù cho trên thực tế giờ phút này không có mấy người quan tâm đến nàng.

. . .

"Hạ Thiền, 36 mét!"

"Vạn Minh Trạch, 35 mét!"

"Hồ Thu Sinh 34 mét, Triệu Thế Kỳ 34 mét, Trịnh Vân Huy 33 mét, Tô Vũ 32 mét. . ."

Tiếng thông báo của Lưu Hồng lần nữa vang lên.

Lưu Hồng thản nhiên nói: "Mọi người biểu hiện rất tốt, tiếp tục đi, cho đến trước mắt vẫn còn chưa đuổi kịp thành tích của học viên Bách Cường bảng đâu."

Bách Cường bảng, kẻ yếu nhất cũng có thể đi được 40 mét.

Yếu nhất!

Đây chỉ là phương diện ý chí lực cùng thần văn, nếu so ra, thân thể của học viên Bách Cường bảng chắc chắn sẽ còn mạnh hơn so với các tân sinh, võ kỹ cũng càng thêm cường đại.

Tổng hợp mà nói, hiện giờ chưa có bất kỳ tân sinh nào đủ tư cách tiến vào Bách Cường bảng.

...

Giờ khắc này, Ngô Lam đi được 27 mét, đã phải ngừng bước. Sắc mặt nàng ảm đạm vô cùng, nàng lại thua, vả lại còn không phải chỉ bại bởi một mình Tô Vũ, mà là kém hơn so với rất nhiều người.

Phế vật!

Có lẽ, hai từ này nên dành cho chính nàng mới đúng.

Trong mắt những người đang ở đây, nàng cũng chỉ là một phế vật.

. . .

"Rất mạnh a!"

Ánh mắt Tô Vũ sáng như tuyết, thần văn chữ "Máu" trong đầu hắn lấp lánh hào quang, hắn đã vận dụng tiểu đệ chữ "Máu" này nãy giờ, nhưng hiện tại đã đến cực hạn mà mới chỉ đi được 32 mét. Kết quả phát hiện ban cao cấp bên kia vẫn có không ít người vô cùng lợi hại!

"Tốt, như vậy mới phải, ta còn sợ chính mình không có động lực đây, thiên tài càng nhiều thì lại càng có tính cạnh tranh."

Sau một khắc, nhị đệ chữ "Lôi" đã sáng lên!

Tô Vũ tiếp tục cất bước, ý chí lực chấn động, biểu hiện của Tô Vũ lại trông thản nhiên vô cùng, so thiên phú, ta không cảm thấy chính mình kém cạnh gì hơn so với người khác.

Đúng lúc ấy, âm thanh của Hoàng Thắng lại truyền đến: "Lâm Diệu, kết thúc khảo hạch, 30 mét! Coi như không tệ. . ."

Nhiều thêm một câu tán dương, bởi vì thành tích của gã quả thật là không tồi.

Bất quá Lâm Diệu không có chút nào vui vẻ, sắc mặt gã đã biến đen. Lúc trước khi sát hạch cao đẳng, gã đi được cũng không ít, bằng không cũng chẳng thể được xếp vào tối thượng đẳng. Hôm nay Lâm Diệu đi được 30 mét, hiển nhiên là có tiến bộ, thế nhưng tiến bộ không tính quá lớn.

Nếu như không có Tô Vũ, gã sẽ hài lòng với kết quả này.

Bất quá hiện tại thì không, gã thế mà lại bại bởi Tô Vũ.

Rời khỏi phạm vi của Văn Minh Chí, Lâm Diệu nhìn về phía Tô Vũ, trông thấy hào quang lấp lánh trên người hắn khiến gã không khỏi nhíu mày, "Tiến vào dưỡng tính rồi?"

Gã đã nhận ra.

Không chỉ riêng Lâm Diệu, mà cơ hồ tất cả các học viên trong giai đoạn dưỡng tính đều đã nhìn ra, Tô Vũ tiến nhập dưỡng tính rồi!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch