Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 312: Ta Là Loại Người Này Sao?

Chương 312: Ta Là Loại Người Này Sao?


Tô Vũ nhìn về phía không gian lớn đằng sau, lối đi vào đó u ám cực kỳ, hắn hiếu kỳ nhìn sang chỗ Bạch Phong.

Bạch Phong cũng nhìn thoáng qua bên đó rồi trầm giọng nói: "Ngươi không cần phải để ý đến nơi đó, ngay cả ta cũng sẽ không đi qua! Bên kia tổng cộng có 3 gian phòng, giam giữ ba vị cường giả, không biết chết sống ra sao, chỉ có sư tổ ngươi mới biết."

"Hẳn là cường giả Sơn Hải cảnh, tình huống cụ thể ra sao thì ta cũng không rõ!"

"Sư tổ ngươi là Sơn Hải bát trọng, bắt mấy tên Sơn Hải sơ kỳ thì vẫn được, bất quá thực lực của ta còn chưa đủ, cũng sẽ không đi tìm chết. Một tên Sơn Hải cảnh đã đến đỉnh phong rất dễ dàng ám toán chúng ta!"

Tô Vũ rung động nhìn về phía Bạch Phong!

Sơn Hải cảnh?

Sư tổ bắt được cả Sơn Hải cảnh ư?

Làm sao đột nhiên hắn lại cảm giác thấy vị sư tổ này của mình hung tàn đến đáng sợ vậy?

Thấy Tô Vũ rúng động, Bạch Phong lộ ra nụ cười, hất cằm đắc ý nói: "Sơn Hải bát trọng, ngươi sẽ thấy hình như trong học phủ có rất nhiều Sơn Hải cảnh và các vị Các lão, nhưng trên thực tế, đây là tích lũy trong mấy trăm năm của Đại Hạ Văn Minh học phủ!"

"Đại Hạ Văn Minh học phủ trong số Văn Minh học phủ của Nhân tộc thì cũng nằm trong top đầu!"

"Nhân tộc là một trong mười tộc mạnh nhất, Đại Hạ Văn Minh học phủ lại là một trong các học phủ mạnh mẽ nhất, nếu thật sự so thực lực, thậm chí học phủ có thể sánh ngang thực lực với một số chủng tộc!"

"Sơn Hải bát trọng có thể là Vương Giả duy nhất của một số tiểu chủng tộc yếu ớt!"

Bạch Phong cười nói: "Cho nên đừng cảm thấy sư tổ ngươi chỉ là Sơn Hải bát trọng nên rất yếu, dù cho là ở trên Chư Thiên chiến trường thì ngài cũng có thể trấn áp một phương. Mà cường giả của đa thần văn nhất hệ so với Sơn Hải cửu trọng khác cũng chỉ mạnh hơn chứ không thể yếu hơn!"

Tô Vũ gấp gáp vội vàng gật đầu, ta cũng không có nói sư tổ yếu, là do ngươi nói mà.

"Lão sư, vậy làm sao cho chúng ăn được?"

"Trực tiếp ném vào là được!" Bạch Phong giải thích: "Nguyên Khí dịch có thể ném vào trực tiếp, không cần quản nhiều. Nhớ kỹ, chút nữa ta dạy ngươi thao túng thần phù ngoài lồng giam, ngươi có thể điều khiển, thế nhưng không thể tháo bỏ, tuy lồng giam kiên cố thì cũng phải cẩn thận bọn gia hỏa này xông ra."

Tô Vũ có chút lo lắng nho nhỏ, trong lồng đều là cường giả, lão sư bảo mình quăng thức ăn cho tụi nó, không sợ ngày nào đó chính mình cũng bị quẳng làm thức ăn cho chúng luôn hay sao?

Bạch Phong không có quan tâm Tô Vũ nghĩ như thế nào, tiếp tục nói: "Lát nữa ta đưa Nguyên Khí dịch cho ngươi, tiểu tử ngươi đừng tham ô, nếu để đám gia hỏa này chết đói, vậy thì sẽ rất phiền toái."

Tô Vũ vội vàng lắc đầu, ta là loại người này sao?

Sao ta có thể làm ra loại chuyện như vậy?

Ta căn bản không hề nghĩ tới!

Đúng rồi, cắt xén một chút thì bọn gia hỏa này cũng không đói chết đâu nhỉ?

Tô Vũ đột nhiên nảy ra ý nghĩ như vậy, nhưng hắn lại cấp tốc đè xuống, ta không phải loại người đó, ta lại không thiếu Nguyên Khí dịch, đến phòng Loại bỏ dưới lầu hai thì cũng không tệ hơn so với Nguyên Khí dịch.

Bất quá, Nguyên Khí dịch có khả năng mang ra ngoài dùng, phòng Loại bỏ thì lại không được a!

Ta hình như chỉ còn mỗi 3 giọt Nguyên Khí dịch!

Một giọt dùng cho Trần Khải, một giọt thì tự mình dùng. . .

Tô Vũ bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, vội vàng hỏi: "Lão sư, điểm công huân của ta đâu?"

Ta suýt nữa đã quên mất!

Đáng chết!

1300 điểm của ta đâu?

Bạch Phong quét mắt nhìn Tô Vũ một cái, thấy hắn gấp đến mức trán đổ mồ hôi thì thật sự cạn lời, "Sốt ruột cái gì? Còn sợ lão sư ăn xén mất của ngươi à? Ta là loại người này sao? Ta thiếu điểm công huân như vậy sao?"

"Điểm công lao do chính bọn họ đưa tới, 200 điểm ta đã thay ngươi giao cho học phủ, ta bảo đó là phí truyền dạy《 Phá Thiên Sát 》cho ngươi."

"Còn lại một phần thì ta viết cho ngươi. . . Khụ khụ, ta đổi cho ngươi một bản ý chí chi văn《 Chiến Thần quyết 》Thiên Quân cảnh, tốn 300 điểm công huân, còn thừa lại 800 điểm chút xíu nữa chuyển cho ngươi luôn."

". . ." Tô Vũ trợn to mắt nhìn anh!

Ngươi tốn 300 điểm công huân, mua cho ta. . . Không đúng, viết cho ta một bản Thiên Quân cảnh 《 Chiến Thần quyết 》?

Đúng là học phủ đổi một quyển sẽ mất 300 điểm công huân!

Nhưng mà. . . ta có muốn đổi đâu?

Then chốt nhất là ngài tự mình viết mà?

Bạch Phong thờ ơ làm như không nhìn thấy, tự anh viết thì anh cũng dùng không ít tinh huyết có được hay không, tuy đều là tinh huyết bỏ hoang nhưng có thể lợi dụng đồ bỏ thì đó cũng là tinh huyết không phải sao?

"Lão sư. . ." Tô Vũ lộ ra vẻ mặt đau khổ, ngươi cũng nghèo thành dạng này rồi à?

Ngay cả điểm công huân của đệ tử mình mà cũng muốn tham ô?

Bạch Phong bị hắn nhìn chằm chằm thì có chút khó chịu, ho nhẹ một tiếng: "Đừng nóng vội, khi nghiên cứu của các lão sư có thành quả thì sẽ cho ngươi dùng đầu tiên, ta cho ngươi biết, thành quả này rất mạnh! Khai phá một viên thần văn siêu cấp, mạnh đến đáng sợ, chiến lực tăng vọt, Thiên Quân chiến Đằng Không thì cũng có thể một đòn giết chết. . ."

". . ."

Ngươi tiếp tục ba hoa đi!

Tô Vũ bất đắc dĩ, được rồi, dù sao nếu đổi với học phủ thì cũng phải mất 300 điểm một phần, mặc dù có thể đi học ké chỉ mất 5 đến 10 điểm một lần, nhưng dù sao đi học ké thì sẽ rất đông người.

Phiền toái thì không nói, nhưng ngươi có thể không chen được tới phía trước, cũng không có nhiều thời gian để xem.

Cũng may mình đã là Thiên Quân tam trọng, mấy ngày nay cảm giác khai khiếu đều chậm đi rất nhiều, có món đồ này cũng không tệ.

Chỉ có điều 300 điểm công huân thì hơi bị hố!

Tô Vũ bất đắc dĩ, quạ bay bị vặt lông a!

Bạch Phong vội ho một tiếng, lại nói: "Đừng nhìn lão sư như vậy, muốn người ta viết ý chí chi văn có khi còn lo giấu nghề, lão sư của ngươi có thể giấu giếm gì sao?"

"Lão sư, ta cũng không có bắt ngươi tự mình viết. . ." Tô Vũ trợn trắng mắt, chính ngươi tự chủ mà!

Bạch Phong trừng mắt liếc hắn một cái, cũng thấy hơi hơi xấu hổ, nhưng rất nhanh anh đã bình tĩnh trở lại, anh nói: "Vậy đi, chờ ngươi đến Vạn Thạch, ta sẽ viết miễn phí cho ngươi một bài!"

"Vạn Thạch. . ."

Tô Vũ khẽ động lòng, thế này cũng không tệ!

Bạch Phong cũng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, Vạn Thạch, ngươi còn lâu lắm mới tới.

Hiện tại hắn chỉ là Thiên Quân tam trọng, đến Vạn Thạch thì ít nhất cũng phải một năm đi?

Không, chắc là nửa năm thôi nhỉ?

Nửa năm sau, lão sư của ngươi mạnh hơn, thành quả nghiên cứu ra tới, vậy còn sợ không có tiền à?

Cái gì cũng không thiếu!

"Dù cho ngươi tiến nhanh thì hẳn cũng phải nửa năm a."

Bạch Phong âm thầm liếc qua Tô Vũ, còn may, nhóc con này dễ lừa cho qua.

Tô Vũ cũng âm thầm tính toán một thoáng, ba ngày này bởi vì đọc sách nên hắn không tu luyện gì, chỉ mở ra 1 khiếu huyệt, hiện tại hắn đã khai khiếu 37 cái, còn thiếu 71 khiếu huyệt nữa mới có thể đột phá Vạn Thạch.

"Tinh huyết đủ thì có khả năng hai ngày liền mở một khiếu huyệt, vậy là sẽ cần đến 5 tháng, nếu có thể tiến vào bí cảnh vài lần. . . Vậy thì sẽ khó nói!"

Bạch Phong nói chờ mình tới Vạn Thạch lại viết một bài ý chí chi văn, Thiên Quân cảnh đã cần tốn 300 điểm công huân, Vạn Thạch cảnh có khi phải mất 400 - 500 điểm công huân cũng nên, tính ra thì hắn vẫn có lời.

Cho vay nặng lãi, đều không có lãi cao như vậy, huống chi bây giờ mình đúng là có thể cầm tới tay một bản ý chí chi văn Thiên Quân cảnh《 Chiến Thần quyết 》.

"Công pháp《 Chiến Thần quyết 》Thiên Quân cảnh tốn 300 điểm, công pháp《 Phá Thiên Sát 》thì 200 điểm, ý chí chi văn sợ rằng cũng phải hơn 400 - 500 điểm. . ."

Tô Vũ phát hiện, thiên tài tu luyện là thật là tốn tiền!

Chỉ là chút công pháp, võ kỹ, ý chí chi văn Thiên Quân cảnh thôi mà cũng đã phải bỏ ra tới một ngàn điểm công huân!

Đương nhiên, đây là con đường mà thiên tài tự mình lựa chọn.

《 Chiến Thần quyết 》thông thường sẽ được miễn phí, không dùng ý chí chi văn thì trên thực tế bỏ ít điểm công huân tu luyện nguyên bộ võ kỹ là được, Thiên Quân cảnh kỳ thật cũng không coi là tốn tiền.

Nhưng phải xem ngươi lựa chọn thế nào!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch