Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 698: Trò Chơi Trốn Tìm (2)

Chương 697: Trò Chơi Trốn Tìm (2)

“Trương Hào...”

Trương Hào thấy hắn lại tới thì trợn mắt, sắc mặt khó coi, cắn răng quát: “Chu quán trưởng, ngài cố ý à? Ngài muốn làm ta tẩu hỏa nhập ma đúng không? Quá tam ba bận, đây là lần thứ hai, nếu còn thêm lần nữa, ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua! Sư phụ ta, gia gia ta cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua!”

Chu Bình Thăng nhíu mày, trầm mặc một hồi rồi nói: “Hiểu lầm mà thôi, ta thấy ý chí lực nơi đây quá nồng đậm, lo lắng ngươi xảy ra vấn đề!”

Dứt lời, thân thể hắn chấn động, ý chí lực bùng nổ, ý chí lực bốn phía bị xua tan.

Không gian dao động một chút, thân thể Trương Hào hơi chấn động, ngay sau đó Trương Hào giận tím mặt quát: “Chu Bình Thăng, lần này trừ khi ngài giết ta, nếu không ra khỏi bí cảnh, ta không để yên cho ngài đâu!”

Thân thể Trương Hào lảo đảo, suýt nữa té ngã.

Ánh mắt Chu Bình Thăng nheo lại, cười làm lành: “Hiểu lầm thôi, xin lỗi, ta thật sự lo lắng ngươi xảy ra chuyện, làm phiền rồi.”

Dứt lời, hắn hấp dẫn ý chí lực bốn phương, đại lượng ý chí lực hội tụ đến.

Chu Bình Thăng không hấp thu, mỉm cười nói: “Trương đồng học đừng nóng giận, chuyện vừa rồi chỉ là hiểu lầm mà thôi!”

Dứt lời, hắn đạp không bay lên, biến mất tại chỗ.

Trương Hào hừ lạnh một tiếng, sau đó tiếp tục khoanh chân tu luyện.

Nơi xa, Chu Bình Thăng nhíu mày, Tô Vũ không ở đây.

Tên kia rốt cuộc trốn đi đâu vậy?

“Đi tìm Ngô Gia…”

Nơi xa bỗng nhiên truyền đến tiếng gầm giận dữ!

Chu Bình Thăng nhanh chóng chạy tới bên kia!

. . . . . .

Một lát sau, Chu Bình Thăng tới nơi.

Hắn liền thấy học sinh Địch Phong của mình khóe miệng rỉ máu, gầm gừ không ngừng.

“Làm sao vậy?”

“Sư phụ!”

Địch Phong tỉnh táo lại, cả giận nói: “Sư phụ, ý chí lực quanh đây bỗng nhiên biến mất, ta đang tu luyện, không kịp phản ứng, hơi chịu phản phệ!”

“Bỗng nhiên biến mất sao?”

Chu Bình Thăng nhíu mày, xem xét khắp nơi, quả thật ý chí lực nơi đây vừa mới xuất hiện một khoảng thời gian trống rỗng.

Đồ đệ mình vẫn luôn hấp thu uẩn dưỡng ý chí lực, đột nhiên không còn, tất nhiên sẽ chịu một ít ảnh hưởng.

Phản phệ không quá nghiêm trọng, nhưng cũng quấy nhiễu tới việc tu luyện của gã.

Chuyện này khá giống tính toán của hắn, hắn cũng định quấy nhiễu Tô Vũ y như vậy.

“Là ai?”

Chu Bình Thăng nhíu mày!

Là ai làm?

Là người gây ra, hay chỉ là chuyện ngoài ý muốn? Hay những Sơn Hải duy trì bí cảnh ở ngoại giới xảy ra vấn đề, xuất hiện một số khu vực mất ổn định?

Hắn quan sát khắp nơi, nhíu mày căn dặn: “Ngươi tiếp tục tu luyện, ta đi xem thử!”

“Sư phụ, ngài tìm được Tô Vũ chưa?”

Chu Bình Thăng không để ý đến gã!

Tìm được cái rắm!

Không biết tên kia trốn đi đâu mất rồi!

. . . . . .

Cùng lúc đó.

Ngoại giới, vài vị Sơn Hải phụ trách duy trì bí cảnh, trong đó có Tôn Các lão, đang tập trung đẩy năng lượng vào thì bỗng lão khẽ nhíu mày, nhịn không được mắng một câu!

Tên hỗn đản nào đang chạy loạn hút lung tung vậy?

Hẳn là Đằng Không cao trọng hoặc là Lăng Vân chạy loạn, hút ý chí lực lung tung.

Trước đó có mấy địa phương ổn định hấp thu đại lượng ý chí lực, cho nên bọn họ cũng ổn định cung cấp rất nhiều ý chí lực cho mấy khu vực này, nhưng lúc này lực hút tại một chỗ bỗng nhiên yếu đi rất nhiều, mà chỗ khác đột nhiên truyền đến hấp lực thật lớn, lập tức hút hết ý chí lực bốn phía!

Vừa vặn đó là khu vực ông phụ trách duy trì, suýt nữa đã làm cho ý chí lực không cân bằng, làm bí cảnh xuất hiện vấn đề.

Tôn Các lão mắng một câu, trong lòng bực bội.

Ai vậy?

Chu Bình Thăng ư?

Hay Hạ Ngọc Văn hoặc là Hồ Văn Thăng?

Lực hấp thu rất nhanh, rất mạnh!

Có khả năng là Lăng Vân hoặc là Đằng Không đỉnh phong, chẳng lẽ là Lưu Hồng?

Thật bực bội!

Mấy tên hỗn đản kia đang làm gì trong đó?

Ông đang nghĩ ngợi, lại một khu vực khác đột nhiên truyền đến một hấp lực thật lớn, ý chí lực tại đó bị hấp thu toàn bộ trong nháy mắt.

Tôn Các lão nổi giận, thân thể hơi chấn động, suýt nữa trở thành trò cười cho thiên hạ, bực bội mắng: “Không phải trước khi vào đã dặn dò, phải ở yên một chỗ không cần chạy loạn sao?”

Ta thao.

Khả năng cao là Chu Bình Thăng làm! Để đối phó với Tô Vũ!

Tô Vũ chạy khắp nơi, y theo sau hút hết, má nó!

Tên ngu ngốc này, không biết hút như vậy sẽ khiến bọn họ khó duy trì sao?

Ngươi không thể bày ra ý chí lực quanh Tô Vũ, không cho hắn chạy loạn sao?

Ngươi chưa chạm vào Tô Vũ, chính hắn lại chạy lung tung dụ ngươi đi theo, đó là Tô Vũ có vấn đề!

Đồ ngu ngốc, tức chết lão phu!

Bên kia, Chu Minh Nhân nhanh chóng duy trì bí cảnh ổn định, trong lòng cũng câm nín.

Việc nhỏ như vậy mà ngươi còn làm xảy ra vấn đề?

Đúng là phế vật.

Cách đó không xa, Hồng Đàm cười ha hả nói: “Cần ta hỗ trợ không? Ta rất mạnh, duy trì một hai ngày không thành vấn đề!”

Mấy người khác không để ý đến ông.

Trừ khi bọn họ thật sự không duy trì được, nếu không sẽ không để những người khác tiếp nhận.

. . . . . .

Trong bí cảnh.

Tô Vũ lại rút cạn ý chí lực quanh một vị học viên Đơn thần văn hệ lần nữa, hắn cảm thấy thực vừa lòng.

Không tồi!

Ý chí lực muốn tụ tập lại cũng cần một ít thời gian.

Hắn không dám chậm trễ, nhanh chóng chạy trốn.

Sau đó hắn thấy người quen.

“Lâm huynh!”

Tô Vũ thấp giọng hô một câu, Lâm Diệu cả kinh trong lòng, nhìn khắp nơi xung quanh, đột nhiên gã hoa mắt, Tô Vũ đã xuất hiện.

“Ta trốn chỗ ngươi một hồi nhé!”

Tô Vũ nhanh chóng giải thích: “Ta tiêu hóa một chút, ngươi an tâm tu luyện đi.”

Dứt lời, Tô Vũ như rắn nước trườn vào kề sát phía sau lưng gã, trốn vào trong trường bào của gã.

“Tự nhiên chút đi, Chu Bình Thăng tới thì cũng đừng làm ra động tĩnh gì!”

“Được!”

Lâm Diệu kinh hồn táng đảm, Tô huynh thật to gan, nếu như bị phát hiện… Hình như mình sẽ xong đời nhỉ?

Vẻ mặt Lâm Diệu đầy bất đắc dĩ!

Tô Vũ nhanh chóng thấp giọng nói gì đó với gã, ánh mắt Lâm Diệu khẽ động, sau đó liền bừng bừng hưng phấn.

Một phương pháp mở ra Thần Khiếu ư?

Thật vậy chăng?

Gã không dám lãng phí thời gian, vội vàng thử tu luyện!

Gã không quan tâm thiệt hay giả, thử xem rồi nói.

Nếu là giả, Tô Vũ muốn gài bẫy lừa mình… Hẳn là không đến mức ấy đi?

Mà Tô Vũ vừa mới hấp thu ý chí lực hai nơi, còn chưa có thời gian tiêu hóa, giờ phút này hắn không hề hấp thu ý chí lực ngoại giới, chỉ chuyên tâm tu luyện.

Tiêu hóa khoảng nửa giờ, Thần Khiếu thứ 49 đã mở ra.

“Lâm huynh, ta hấp thu ý chí lực chỗ ngươi, đợi lát nữa ngươi hét lên một tiếng là được.”

Dứt lời, Tô Vũ nhanh chóng hút hết ý chí lực nơi này!

Trong chớp mắt hắn lại chạy trốn rời đi!

Lâm Diệu chờ hắn đi rồi mới đột ngột hét lớn một tiếng!

Một lát sau, Chu Bình Thăng đuổi tới, nhíu mày hỏi: “Chỗ ngươi cũng xảy ra chuyện ư?”

Đây đã là nơi thứ 3!

Rốt cuộc là ai làm?

Tô Vũ sao?

Không có khả năng, sao hắn làm được?

Nếu không phải Tô Vũ, vậy đó là ai?

Vẻ mặt Lâm Diệu buồn bực, gã vội báo cáo: “Ta cũng không biết, ta đang tu luyện, ý chí lực bỗng nhiên không còn, suýt nữa đã làm ta bị thương!”

“Nhìn thấy ai không?”

“Không.”

Lâm Diệu buồn bực nói: “Quán trưởng, làm sao vậy? Không phải nói ý chí lực nơi này vô cùng vô tận sao? Sao lại đột nhiên không còn?”

“…”

Chu Bình Thăng thầm mắng!

Sao ta biết?

Là Tô Vũ ư?

Nếu là hắn, vậy hắn làm như thế nào?

Nếu không phải, chẳng lẽ ba lần liên tiếp mới rồi đều là ngoài ý muốn sao?

Má nó!

Chu Bình Thăng thầm mắng, rốt cuộc tình huống là thế nào?

Hắn suy nghĩ, cũng không nhiều lời, ý chí lực lại bùng nổ lần nữa, lôi kéo ý chí lực lại đây, đây là học viên đơn thần văn nhất hệ, tuy rằng không phải học sinh của hắn, nhưng hắn và Lưu Hồng hợp tác không tồi.

Hơn nữa, hiện tại Lưu Hồng chủ quản tất cả công việc dưới Đằng Không, hắn còn phải dựa vào gã giúp học sinh mình tranh thủ một ít đồ vật.

Không nói lời vô nghĩa nhiều, hắn nhanh chóng rời đi.

Hắn muốn ôm cây đợi thỏ! Đi đến chỗ học viên đơn thần văn hệ chờ!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch