Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 714: Không Ai Khiến Ta Bớt Lo Cả

Chương 713: Không Ai Khiến Ta Bớt Lo Cả

“Khiêm tốn chút đi!”

Hồng Đàm thở ra: “Mấy ngày nữa ta sẽ bế quan! Ngươi a, ta thấy ý chí lực của ngươi rắn chắc, cũng khai rất nhiều Thần Khiếu, độ chứa đầy ý chí lực cũng sắp đầy, chuẩn bị đột phá Đằng Không chưa?”

“Vẫn chưa.”

Tô Vũ lắc đầu, “Ta định hợp khiếu thân thể tiến vào Vạn Thạch cảnh trước! Lại phác hoạ thêm một ít thần văn, song phương cùng tiến, tốt nhất là thân thể cùng ý chí lực đồng thời Đằng Không!”

“Hơn nữa ta không vào Đằng Không, sức uy hiếp với những người khác không lớn, học viên Dưỡng Tính chỉ là tầng dưới chót, không ảnh hưởng đến đại cục, ta tới Đằng Không rồi tất nhiên sẽ có phiền toái.”

Không đến Đằng Không càng tốt!

Dù muốn Đằng Không thì cũng không phải hiện tại, phác hoạ thần văn, hợp khiếu Vạn Thạch đều cần thời gian.

Tô Vũ đã tính toán xong, kế tiếp hắn sẽ hợp khiếu và phác hoạ thần văn.

Chờ Vạn Thạch tới cửu trọng, hẳn là hắn phác hoạ thần văn cũng không sai biệt lắm, Thần Khiếu cũng mở đủ, khi đó tiến vào Đằng Không, có lẽ Tô Vũ có thể một ngày tiến cửu trọng!

Tiến vào Đằng Không lập tức trở thành cường giả đỉnh cấp!

Như vậy sẽ khiến cho một vài người trở tay không kịp.

Còn có 80 Thần Khiếu chưa mở ra, 91 thần văn chưa phác hoạ, cho dù tài nguyên đầy đủ thì ít nhất cũng cần thời gian nửa năm.

Mà Vạn Thạch cảnh…… Tô Vũ cảm thấy thời gian cũng cần lâu như vậy.

Không cần so với gia hỏa Đại Chu phủ nửa năm Đằng Không kia, chẳng có ý nghĩa gì, nửa năm sau mình thăng cấp thành công, có lẽ nháy mắt lên cửu trọng, tên kia chưa chắc đã đến Đằng Không cửu trọng.

Thấy Tô Vũ đã có tính toán của riêng mình, Hồng Đàm không nhiều lời nữa, khẽ gật đầu, nói: “Sau khi tiến vào Đằng Không cần thân thể Trúc Cơ, bước Trúc Cơ này chủ yếu quan hệ đến thân thể chứng đạo vô địch trong tương lai, tinh huyết Trúc Cơ càng mạnh càng tốt…… Ta bế quan không biết khi nào mới xuất quan, trước khi ta xuất quan, nếu ngươi tiến vào Đằng Không vậy thì tìm Hạ hầu gia, mua chịu một ít tinh huyết thần ma!”

Tô Vũ ngây người.

Mua chịu?

Vậy cũng được sao?

Hồng Đàm cười nói: “Không sao, dùng đồ thế chấp là được, dùng trung tâm nghiên cứu Văn Đàm đi, mua một chút tinh huyết thần ma vẫn là không thành vấn đề! Nếu là sau khi ta xuất quan ngươi mới thăng cấp, ta sẽ xem xem có thể đến chiến trường Chư Thiên lấy chút tinh huyết Trúc Cơ Nguyên Thủy Thần tộc hay không!”

Ông lại nói: “Tìm Hạ hầu gia mua thì tốt nhất cũng là tinh huyết Nguyên Thủy Thần tộc, hoặc là tinh huyết Thủy Ma tộc, đây là hai đại chủng tộc mạnh nhất vạn giới hiện tại! Thân thể muốn thăng cấp vô địch, thời điểm Trúc Cơ dùng tinh huyết càng mạnh càng tốt!”

Tô Vũ gật đầu, “Cảm ơn sư tổ, ta đã biết.”

“Còn có…”

Hồng Đàm ngẫm nghĩ, trầm mặc một hồi mới nói: “Một khi ta bế quan, trừ phi đột phá Nhật Nguyệt mới có thể xuất quan, sư bá ngươi, tính tình y trầm lặng, thường giữ suy nghĩ trong lòng, ngươi nhìn chằm chằm y giúp ta, nếu ngày nào đó y muốn ra ngoài thì ngươi hãy lập tức báo cho Hạ hầu gia hoặc là Vạn phủ trưởng, ta không muốn khi mình xuất quan, đồ đệ đã không còn.”

Ánh mắt Tô Vũ khẽ động, mở miệng nói: “Sư tổ, ý ngài là…”

“Sư bá ngươi gánh không ít chuyện, trong lòng sầu khổ, trong hệ chúng ta, thiên phú của sư bá ngươi còn mạnh hơn ta, hơn cả sư phụ ngươi, kỳ thật y nên tiến vào Sơn Hải từ lâu rồi, nhưng y trì hoãn, vài năm trước ta đã minh bạch tâm tư của y, sư bá ngươi nhìn như bình tĩnh, ta sợ ở thời điểm mấu chốt y không màng tất cả.”

Hồng Đàm thở dài một tiếng: “Mặt khác, nếu không cần thiết thì đi ra ngoài thôi, tốt nhất là đừng đi chiến trường Chư Thiên, ta chỉ muốn nói có vậy thôi, phe phái chúng ta ít người, không có biện pháp quản ngươi, tự ngươi quyết định.”

Nói đến đây, Hồng Đàm trầm ngâm một hồi mới nói: “Nếu thật sự gặp phiền toái, cần trợ lực, đến khu giam giữ, tiến vào mật thất thả mấy đại yêu Sơn Hải kia ra! Ta đã đạt thành hiệp nghị với chúng nó, một khi ngươi thả chúng nó ra, chúng nó liền tự do, ngươi phụ trách hộ tống chúng nó ra khỏi Nhân Cảnh, trở về chiến trường Chư Thiên, sau này nếu mấy đại yêu này phạm tội, giết người, đó sẽ là trách nhiệm của hệ chúng ta, ngươi biết nặng nhẹ, tự suy tính khi nào nên thả, khi nào không nên.”

“Sư tổ…”

Tô Vũ khiếp sợ, thả đại yêu Sơn Hải ra ư?

“Nhân cảnh cho chúng ta thả chúng nó về chiến trường Chư Thiên sao?”

Hồng Đàm bình tĩnh đáp: “Có, bởi vì chúng nó đều là tọa kỵ của ta! Ta là nửa bước Nhật Nguyệt, cường giả sắp Nhật Nguyệt cảnh, mặt mũi này vẫn phải cho ta! Nhưng, nếu mấy đại yêu này phạm tội ở chiến trường Chư Thiên, đó chính là trách nhiệm của chúng ta, ngươi phải nghĩ kĩ trước khi thả!”

“Kẻ nào nhằm vào nhà chúng ta, có khả năng sẽ cố ý đi khiêu khích chúng nó, hiểu chưa?”

“Ta đã biết!”

Tô Vũ trịnh trọng gật đầu!

Hồng Đàm không nói nữa, ông đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Ngươi bế quan mấy ngày đi, mấy ngày nữa đến chỗ sư phụ ngươi, hiện tại ý chí lực của ngươi quá nồng đậm, liếc mắt một cái có thể dễ dàng bị nhìn thấu, nhớ thu liễm vào.”

“Vâng!”

Tô Vũ gật đầu, trong lòng hít sâu một hơi.

Khoái cảm khi bẫy người trong bí cảnh trước đó biến mất hầu như không còn.

Sư phụ phải đi, sư tổ cũng muốn bế quan, còn sư bá, nghe lời sư tổ nói, có khả năng sau khi ông bế quan y sẽ chọc phải phiền toái.

Cả gia đình này không ai khiến người khác bớt lo cả!

Ta nhỏ tuổi như vậy mà phải gánh lên trọng trách nặng nề như thế, ta khổ quá!

. . . . . .

Sư tổ đi rồi, Tô Vũ cũng an tâm.

Hồng Đàm không truy vấn, điểm này Tô Vũ đã đoán được, mấy vị đa thần văn nhất hệ đều tương đối coi trọng điểm này.

Mỗi người đều sẽ có cơ duyên, cơ duyên là của chính mình, trừ khi hắn nguyện ý tự nói ra.

Kỳ thật phần lớn cường giả đều mang tâm thái đó.

Ngươi có cơ duyên của ngươi, ta có cơ duyên của ta, rất ít người nhìn chằm chằm vào cơ duyên người khác, bởi vì không xác định có thể lấy được cơ duyên của người khác hay không, nếu lấy được rồi, có thể dùng hay không.

“Đằng Không.”

Tô Vũ thầm thì, vẫn còn sớm.

Hắn không nghĩ sẽ tiến cấp Đằng Không nhanh như vậy.

Thần văn chiến kỹ có thể tách ra, kỳ thật tám thần văn của hắn tạo thành một tổ chiến kỹ, cũng có thể thăng cấp, hiện tại ý chí lực của hắn đạt tới trên 90%, cách Đằng Không cũng không xa xôi.

Nếu thật sự muốn phá kỷ lục của vị kia của Đại Chu phủ, rất nhiều người đều có thể làm được.

Không nói đâu xa, tân sinh năm nay có ít nhất năm sáu người đã tiếp cận Đằng Không.

Nửa năm Đằng Không, ngày xưa thoạt nhìn xa xôi, trên thực tế không khó chút nào.

Nhưng theo đuổi cái kỷ lục đó lại không hề có ý nghĩa gì.

“May mà hút nhiều ý chí lực như vậy, người ngoài lại không biết tình huống.”

Biết tình huống cũng chỉ có vài người ít ỏi.

Phải khiêm tốn!

Vạn phủ trưởng đã nói vậy, lần này hẳn là mình đã đủ khiêm tốn.

Nếu thật sự quang minh chính đại đoạt với bọn họ, cho dù cuối cùng hắn thắng thì cũng chỉ tổ gặp phải nhiều phiền toái hơn, thậm chí khiến cho một đám cường giả chú ý.

“Bế quan, dưỡng thương!”

Tô Vũ quyết định, sư tổ bế quan, ta cũng bế quan.

Dưỡng thương!

Lần này ta bị thương rất nghiêm trọng.

Còn viện nghiên cứu, ban huấn luyện đa thần văn hệ, hội hỗ trợ,… Cứ kệ đó đã.

Còn mấy yêu thú bên dưới thì đói mấy ngày không chết được.

Tô Vũ lười quan tâm!

Lần sau đi thì phải thu phục mấy yêu thú ấy, không áp chế chúng một chút, chúng kiệt ngạo khó thuần, chưa chắc đã nghe lời.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch