Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 781: Đàm Phán (1)

Chương 780: Đàm Phán (1)

Anh Liệt đường!

Đây là nơi mà chỉ có các anh hùng có cống hiến to lớn vì Đại Hạ phủ, chẳng hạn như chết trận nơi sa trường, hoặc là ngã xuống vì nhiệm vụ quốc gia mới có cơ hội được đặt mộ phần ở đó.

Cha mẹ Ngô Gia trước đó cũng không có tư cách tiến vào.

Mặc dù bọn họ là qua đời khi đối kháng với Vạn Tộc giáo, bất quá cũng không phải là vì công vụ mà chết, dĩ nhiên nếu khiên cưỡng xét ra thì năm đó Trần Vĩnh là nghiên cứu viên, cha mẹ của Ngô Gia lại là quân hộ vệ cường giả, hộ tống Trần Vĩnh xuất phủ, như vậy cũng có thể tính là hy sinh vì công vụ.

Như vậy Hạ Hầu gia có đồng ý cho mộ phần bọn họ tiến vào Anh Liệt đường thì cũng tính là thuận lý thành chương, không ai có thể phản đối.

Trong lòng Tô Vũ vừa định thầm mắng một tiếng, rất mau đã vội dẹp tan suy nghĩ.

Không thể mắng!

Hạ Hầu gia đủ hung ác, vừa đến đã đánh rắn bảy tấc!

Ngô Gia, Ngô Lam giờ phút này xem như không cứu nổi, may mắn là hắn cũng không trông cậy quá nhiều vào hai vị này.

Bằng không, cả hai hoàn toàn có thể bị Hạ Hầu gia dao động khập khiễng.

Hạ Hầu gia một mực nở nụ cười hòa ái, thấy Tô Vũ trấn an Ngô Gia thì liền phụ họa: "Nha đầu, đừng khóc, đây là việc mà Hạ gia ta nên làm, tuy rằng chậm trễ bấy lâu, nhưng ngươi cũng nên thông cảm, dù sao thì Hạ gia cũng có chỗ khó của riêng mình."

Chỗ khó chính là phụ mẫu Ngô Gia là vì hộ vệ Trần Vĩnh chết trận, mà Trần Vĩnh năm đó xuất phủ lại không phải là vì công vụ, cho nên khi xưa bọn họ mới không được hưởng đặc quyền này.

Thân phận Anh Liệt đường hậu duệ chính là một tấm màng bảo hộ.

Có thân phận này, tối thiểu Chu Bình Thăng cũng không dám tùy tiện nhằm vào Ngô Gia như trước đây nữa.

Đại Hạ vương đã từng hứa hẹn, trên danh nghĩa thì người nhà của các anh hùng liệt sĩ thuộc Anh Liệt đường chính là con cháu của Hạ gia.

Dám nhằm vào anh liệt hậu duệ, làm lớn chuyện thì cái kia chính là muốn chết.

Đại Hạ phủ có nhiều đời cường giả chinh chiến bốn phương, nhưng tình hình phía sau vẫn luôn ổn định chính là nhờ Hạ gia cung cấp đãi ngộ cùng trợ cấp cực nặng cho người nhà các tướng sĩ chết nơi sa trường, phủ khố trống rỗng, đại bộ phận đều là tiêu vào việc này.

Tô Vũ cũng không biết nên nói cái gì, trong lòng thở dài.

Cũng tốt!

Cha mẹ của sư tỷ treo cái tên tại Anh Liệt đường thì tối thiểu sẽ giảm bớt vô số phiền phức muốn nhắm vào tỷ ấy.

Giết Ngô Gia và giết một vị hậu duệ anh liệt là hai việc hoàn toàn khác nhau.

Chuyện vỡ lở ra, Hạ gia nhất định phải ra mặt làm chủ, đến lúc đó không thiếu được cảnh mấy người đầu rơi mới có thể trấn an quân tâm và dân tâm.

Hạ Hầu gia mỉm cười nhìn thoáng qua Tô Vũ.

Ánh mắt y giống như biết nói chuyện!

"Ta đã cho ngươi nhiêu đó mặt mũi, đã đủ hay chưa?"

Tô Vũ cũng không nói cái gì, lẳng lặng hướng Hạ Hầu gia chắp tay một cái, xem như nói lời cảm tạ.

"Cháu trai, chúng ta tâm sự riêng chút đi?"

". . ."

Tô Vũ cười khổ, gật đầu, "Hầu gia, mời!"

. . .

Lầu một, phòng trà.

Hạ Hổ Vưu cũng ở đây.

Tô Vũ châm trà cho bọn họ xong thì khiêm tốn ngồi xuống.

Hạ Hầu gia mỉm cười, chủ động nói trước: "Đều là người trong nhà, người một nhà thì không nên nói hai lời, bàn chuyện tiền bạc dễ làm tổn thương tình cảm. Sư tổ ngươi thiếu 300 ngàn công huân, ta có khả năng miễn đi, ba phiên bản Hợp Khiếu pháp thì tất cả đều thuộc về Hạ gia, như thế nào?"

Tô Vũ cười ngây ngô đáp: "Hầu gia, cái này… chi bằng cứ lấy trung tâm nghiên cứu Văn Đàm ra thế chấp đi."

Ta không nhận nổi.

Dù sao cũng không phải ta thiếu nợ ngài!

Hạ Hầu gia mỉm cười, lại nói tiếp: "Vậy thì thế này, ta sẽ phái người đi bảo hộ phụ thân ngươi và hai vị lão sư của ngươi an toàn, cộng thêm triệt tiêu 300 ngàn điểm công huân nợ nần, như vậy đổi được ba quyển rồi chứ?"

". . ."

Đủ sao?

Trong lòng Tô Vũ khẽ thở dài, nhưng ngoài mặt thì lại bình tĩnh đáp: "Đủ rồi!"

Hạ Hầu gia nhấp một ngụm trà, "Đừng cảm thấy ta đang áp chế ngươi, bảo hộ phụ thân ngươi là việc chúng ta nên làm. Quân nhân của Đại Hạ phủ thì dĩ nhiên sẽ do Hạ gia tới bảo hộ, nhưng bảo vệ tội nhân thì không phải là việc bọn ta nên làm, tiên phong doanh còn được gọi là cảm tử doanh, ngươi hiểu lý do vì sao chứ, đó là ngoài định mức, rõ chưa?"

"Ta hiểu rõ!" Tô Vũ gật đầu.

Hạ Hầu gia cười tủm tỉm nói: "Ta đã nói rồi, người một nhà thì không nên nói hai lời, có nhiều thứ, Hạ gia cũng không ngấp nghé, thậm chí còn sẽ giúp ngươi giữ bí mật. Chẳng hạn như món bảo vật ngươi lấy được tại Nam Nguyên, ngươi nghĩ Hạ gia không biết sao? Biết, nhưng mà Hạ gia có ranh giới cuối cùng, đó là đồ của ngươi, chúng ta tuyệt đối sẽ không động tâm đoạt lấy. Nếu mà Hạ gia có lòng muốn cướp, ngươi cho rằng mình sẽ chống đỡ được sao?"

Trong lòng Tô Vũ thoáng cả kinh.

Nhưng rất nhanh hắn lại điều chỉnh tâm trạng bình thường trở lại, không dám nghĩ lung tung nữa.

Ánh mắt Hạ Hầu gia lóe sáng, dọa không chết ngươi à?

Sợ ta đoạt lấy cơ duyên của ngươi?

"Ngươi có thể suy luận ra những công pháp này, hiển nhiên có quan hệ rất lớn với món bảo vật kia, có đúng không?"

Hạ Hầu gia cười nói: "Nhưng Hạ gia nguyện ý giao dịch công bằng, ta không muốn dùng thủ đoạn bàng môn tà đạo để đoạt lấy, bởi vì chúng ta là gia tộc vô địch, là sống lưng của nhân tộc. Làm đúng với quy củ và bảo hộ nhân loại chính là khai phủ tôn chỉ của Hạ gia năm xưa."

Tô Vũ gật đầu.

Hạ Hầu gia lại nói: "Vả lại đồ vật giao cho Hạ gia thì bọn ta mới càng có thể phát huy tác dụng của những món đồ đó tốt hơn. Nếu là ngươi thì ngươi có thể truyền thụ được cho bao nhiêu người? Truyền thụ ra ngoài, lại có thể thu về được cái gì? Ta cho rằng ngoài một số lời cảm kích không có ý nghĩa, thì chỉ có thể mang tới cho ngươi vô số phiền toái."

Tô Vũ gật đầu, thở dài: "Hầu gia nói đúng lắm, ta cũng biết sẽ có rất nhiều rắc rối ở trong đó chờ ta, cho nên về sau ta không nên sáng tạo bất kỳ công pháp nào nữa, như vậy là khỏe nhất."

". . ."

Hạ Hầu gia hài lòng, dù sao thu công pháp về tay ta là được rồi!

Đã đủ!

Cho nên phải ban phát chút kẹo ngọt thôi.

"Làm gì tới mức đó.”

Hạ Hầu gia cười nói: "Vậy đi, ta thay mặt Hạ gia cam kết với ngươi một chuyện, thế nhưng điều kiện tiên quyết là về sau có bất kỳ vật gì tốt thì trước tiên ngươi hãy nghĩ đến Hạ gia."

"Ý của Hầu gia là. . ."

Hạ Hầu gia không chút vội vã, uống một ngụm trà rồi mới chậm rãi nói: "Đơn giản thôi, Đại Hạ vương cũng chính là lão gia tử nhà ta, ngươi hẳn là cũng biết, thực lực của ông ấy không tồi. Nhất hệ của các ngươi gặp phiền toái bấy lâu cũng là vì có người nhìn chằm chằm vào, nếu cái tên đó lại ra tay, chỉ cần bắt được cái chuôi, lão gia tử nguyện ý ra mặt đối phó!"

"Thậm chí dù tên đó không có động tĩnh gì, nhưng chỉ cần các ngươi có chứng cứ, lão gia tử cũng nguyện ý ra mặt, như thế nào?"

Tô Vũ nhíu mày, "Nếu ta đã có chứng cứ. . ."

Hạ Hầu gia ngắt lời hắn: "Ngươi cho rằng một khi các ngươi tìm ra chứng cứ thì những vị vô địch khác liền nguyện ý xuất binh giết chết đối phương? Nghĩ gì thế, tuy rằng Ngũ Đại đã chết, nhưng một Ngũ Đại chết đi hiển nhiên sẽ không bằng một vị vô địch còn sống. Chỉ cần kẻ kia không nhằm vào nhân tộc lần nữa thì chắc chắn đa phần mọi người đều sẽ nguyện ý tha thứ cho gã."

Hạ Hầu gia lãnh khốc nói: "Đây là sự thật! Ta lại nói ví dụ thực tế hơn cho ngươi hình dung. Tỉ như ngươi xuống tay giết một kẻ yếu hơn ngươi tại ranh giới dã ngoại, sau này bị người tra ra được, phủ quân sẽ bắt ngươi đền mạng sao?"

Hạ Hầu gia lạnh lùng nói: "Sẽ không! Dù cho chứng cứ vô cùng xác thực, dù cho đối phương cũng là tiểu thiên tài, dù cho ngươi chính là cố ý giết, thì cùng lắm ngươi cũng chỉ bị đày đi đến tiên phong doanh bồi tội. Tô Vũ, vậy ngươi cảm thấy điều này có công bằng không?"






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch