Anh ta còn muốn hỏi thêm vài câu nữa, nhưng nhìn thấy tâm trạng của người đối diện rõ ràng là đang trầm xuống rất nhiều, buồn bã cúi đầu ăn hạt dẻ, giống như không muốn nói chuyện tiếp vậy. Dương Sí đành kìm nén lại những nghi vấn trong lòng sau đó quan sát kỹ hạt dẻ ở trong tay mình.
Thật ra, anh ấy đã nhìn trộm cô một lúc lâu trước đó, cho nên cũng biết cách bóc hạt dẻ như thế nào, chỉ là tay anh ta hơi vụng về một chút, nên làm cả nửa ngày cũng không xong, gọi là hạt dẻ nó không ngoan ngoãn nghe lời mà cứ muốn kháng cự lại anh ta, vỏ của nó cũng không thể bóc sạch, tức mình anh ta liền trực tiếp cho nó vào miệng.
Quả của nó ăn giòn giòn, nhai một lúc thì có nước và vị ngọt ngọt thanh thanh, sau khi ăn vào khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Thảo nào cô ấy thích ăn nó như vậy.
Dương Sí không nhịn được, ăn một cách ngấu nghiến, một hơi đã ăn hết sạch.
Nghĩ đến trong bộ tộc lại có thêm đồ để ăn, khiến cho tâm trạng của anh ta rất vui. Nhưng khi nghĩ đến giống cái này sắp rời khỏi đoàn, anh ta lại cảm thấy rất khó chịu.
Vị trí của biển, với tốc độ di chuyển như hiện tại của bọn họ, có lẽ khoảng năm ngày sau là đến được đó. Nói một cách khác, giống cái này còn năm ngày nữa sẽ rời khỏi đội ngũ của bọn họ.
Ôi chao…
Dương Sí nhìn giống cái đối diện, tâm trạng của anh ta lúc này cảm thấy rất phức tạp.
Hòa Nhạc ngồi cách đó không xa nhìn về chỗ Dương Sí đang ngồi, cô ta tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Muốn tiến về phía đó, nhưng anh trai cô ta không cho phép.
Hòa Kim biết tâm tư của em gái mình, nhưng với tư cách là một người bạn tốt của Dương Sí, hơn ai hết anh ta biết rất rõ Dương Sí không thích em gái mình, và cũng không thể đón nhận tình cảm của cô ấy.
Vì vậy anh ta không muốn để cho em gái mình mang nhiều hy vọng và có cơ hội tiếp cận Dương Sí.
Chuyến đi xa lần này, nếu như tộc trưởng không cử cô ấy đi, thì anh ta sẽ đuổi cô ấy trở về ngay lập tức. Em gái của anh ta còn không đến mức phải cùng với một giống cái khác cùng chia sẻ một người đàn ông.
Ngay cả khi người đàn ông đó rất mạnh mẽ.
Bầu trời lúc này đã tối sầm lại, Hợp Khương cuối cùng cũng thoát khỏi sự cằn nhằn của anh trai mình mà quay về bên cạnh Hàn Lộ.
Nơi nghỉ ngơi tối nay đã chuẩn bị sẵn sàng, ba giống cái còn lại đã nhanh chóng chiếm lấy những vị trí tốt nhất cho mình. Những con hổ của bọn họ đương nhiên cũng đi theo nằm bên cạnh bọn họ. Tiếp theo đó những người đàn ông ngủ ở vị trí ngoài cùng.
Hàn Lộ thực sự không muốn ngủ cùng với những người xa lạ, nhưng lúc này cô cũng không còn lựa chọn nào khác. Cô chỉ có thể ôm giỏ hạt dẻ dựa sát vào Hợp Khương hết mức có thể.
Miễn cưỡng như vậy chỉ để có một chút cảm giác an toàn.
Vị trí ở bên cạnh Hàn Lộ có không ít người ngấp nghé nhưng bọn họ lại không dám đến lại gần, suy cho cùng là vì ai cũng biết người đàn ông của cô chính là Dương Sí.
Sau khi Dương Sí sắp xếp xong mọi việc, ánh mắt anh ta cuối cùng cũng rơi vào vị trí trống bên cạnh giống cái. Anh ta không dám nằm xuống, chỉ là ngồi bên cạnh.
Gác đêm.
Ở trong rừng núi có rất nhiều mối nguy hiểm, ban đêm cần phải có người canh gác, trong lòng Dương Sí đang rất phiền muộn, dù sao anh ta cũng không ngủ được, liền nhận trách nhiệm canh gác đêm nay.
Hàn Lộ đang ngủ mê mê man man, nửa đêm cô tỉnh lại, dường như nghe thấy âm thanh của Dương Sí ở bên cạnh truyền đến, không hiểu sao trong lòng cô lại có cảm giác an tâm hơn một chút, sau đó lại tiếp tục mê man chìm vào giấc ngủ.
Đêm nay, gió êm sóng lặng.
Mấy ngày sau đó, cũng không có việc gì khác xảy ra, tất cả mọi người đều tập trung cho cuộc hành trình của họ. Dương Sí dẫn dắt đoàn người rất tốt, suốt cả chặng đường đi chưa bao giờ thiếu nước, cũng chưa từng gặp phải đám thú dữ trong rừng.
Có điều khi hành trình di chuyển trước mắt còn có khoảng hai ba ngày nữa là đến địa bàn của bộ tộc Man Ngưu thì Dương Sí lại cho đoàn của mình dừng lại. Lý do là vì không đủ lương thực cho mọi người dùng, họ cần phải đi săn bắt và dự trữ thêm thức ăn một chút.
Vì vậy mọi người cũng không ai phản đối, thậm chí họ còn rất hào hứng tích cực tham gia vào cuộc săn bắt. Không hiểu sao trong lòng Dương Sí cảm giác có chút áy náy.
Thực tế là lương thực chuẩn bị cho cuộc hành này sắp hết, nhưng họ vẫn có thể cầm cự được cho đến ngày mai. Chủ yếu là do trong lòng anh ấy có mấy phần tư tâm ở trong đó.
Bởi vì ngày mai bọn họ chỉ cần di chuyển một đoạn đường nữa thôi là gần như có thể đến được bờ biển.