Bình Dương trấn là một trong các tiểu trấn thuộc quyền quản lý của thành Thương Lang- Đại Tề quốc.
Lúc này, một đội kỵ binh chậm rãi đi vào thôn trấn, người cầm đầu mặc áo giáp, khuôn mặt cương nghị, chính là Tào Cương - Một trong năm Đại Lang vệ của thành Thương Lang.
Một người khác lại là một thanh niên thanh tú, mặc một bộ thanh sam, toàn thân lộ ra dáng vẻ thư sinh.
Thanh niên này tên là Tô Tử Mặc, là Nhị công tử Tô gia ở trấn Bình Dương, năm nay mới mười bảy tuổi đã là Cử Nhân, gần xa đều nghe tiếng.
"Tô nhị công tử đúng là không giống những người đọc sách mà Tào mỗ từng quen biết, mặc dù nhìn có vẻ nho nhã yếu đuối, nhưng kỵ thuật lại thật tốt, hoàn toàn không kém gì hộ vệ thủ hạ của Tào mỗ." Tào Cương lên tiếng.
"Tào đại nhân quá khen." Tô Tử Mặc mỉm cười, "Đại ca ta có buôn bán về ngựa, từ nhỏ tại hạ đã làm bạn với ngựa, có chút hiểu biết, huống chi, Truy Phong lại rất có linh tính."
Con ngựa gọi là ‘Truy Phong’ kia dường như hiểu được Tô Tử Mặc đang khen mình, nó ngẩng đầu phì mũi ra một hơi, trong mắt mang theo một tia linh động.
Nhưng đúng lúc này, bên cạnh lại truyền đến một trận ồn ào, chỉ nghe thấy có người hô: "Thật không ngờ, nghe nói nha đầu ở Trầm gia kia được tiên nhân chọn trúng, sắp bái vào tiên môn."
"Nha đầu của Trầm gia? Trầm gia nào?"
"Chính là Trầm Mộng Kỳ, người bàn luận chuyện cưới gả với Tô nhị công tử nói ấy."
Tin tức này được truyền đi cực nhanh, mọi người bắt đầu nghị luận, không ít người đều dùng ánh mắt kỳ lạ để nhìn Tô Tử Mặc.
"Tiên nhân ?" Tô Tử Mặc lẩm bẩm một tiếng, hiểu biết đối với tiên nhân của hắn vẫn chỉ là những truyền thuyết hư vô kia thôi.
Lực lượng của người có thể hô phong hoán vũ, rạch trời phá biển ?
Không tận mắt nhìn thấy, Tô Tử Mặc không tin trên thế gian này có Tiên nhân.
Nghe thấy hai chữ "Tiên nhân", thân thể Tào Cương run lên, vẻ mặt khác thường, sâu trong đáy mắt lóe lên một tia kiêng kị, chỉ là Tô Tử Mặc đang nhíu mày trầm tư nên không phát hiện ra.
Nhưng vào lúc này, trên bầu trời đột nhiên hiện lên một đạo hồng quang, tốc độ rất nhanh lướt qua đỉnh đầu đám người Tô Tử Mặc, nhưng lại vòng ngược về, ngừng lại giữa không trung.
Mọi người theo bản năng ngửa đầu lên nhìn, chỉ thấy có ba người đứng lơ lửng trong hư không, dường như có một lực lượng vô hình đang nâng bọn hắn lên.
Vẻ mặt Tô Tử Mặc khẽ biến.
Tiên nhân!
Loại thủ đoạn này, nhưg người trần phàm tục không thể làm được.
"Thần tiên hiển linh. . ."
"Cầu tiên nhân chúc phúc!"
Đám người bốn phía không hẹn mà cùng quỳ lạy xuống mặt đất, vẻ mặt đầy kính sợ, trong miệng không ngừng cầu nguyện.
Động tác của Tào Cương cũng rất nhanh, tung người xuống ngựa, hai đầu gối quỳ xuống đất, trong miệng la lớn: " Tiểu dân Tào Cương ở Thành Thương Lang, bái kiến tiên nhân!"
Cử động của Tào Cương làm Tô Tử Mặc giật mình.
Tào Cương thân là một trong năm Đại Lang vệ, người có quyền thế ngập trời ở trong chu vi mấy trăm dặm của thành Thương Lang này, nhưng ngay cả hắn khi nhìn thấy tiên nhân cũng không chút do dự quỳ rạp xuống đất.
Trong nháy mắt, Tô Tử Mặc như hạc giữa bầy gà cứ ngồi trên lưng ngựa, trong đám người đen nghịt đang quỳ kia trở nên cực kỳ chói mắt.
Áp lực ở khắp mọi nơi!
Tô Tử Mặc in lặng suy nghĩ, nhanh chóng nhảy từ trên lưng ‘Truy Phong’ xuống, ngửa đầu nhìn lên.
Giữa không trung, nam tử đứng giữa mặc trường bào màu xanh nước biển, thần sắc lạnh lùng, đôi mắt hẹp dài nhìn xuống đám người dưới chân, hai hàng lông mày lộ ra một cỗ ngạo ý.
Bên cạnh nam tử màu xanh nước biển này có một nam một nữ, đều là người ở trấn Bình Dương, nam tên là Chu Định Vân, là lưu manh có tiếng xấu nổi tiếng trong trấn, khi nam phách nữ, làm việc ác bất tận, hai năm trước bị Tô Tử Mặc đưa vào đại lao, bây giờ lại được nam tử mặc bích bào kia mang ra ngoài.
Tô Tử Mặc khẽ nhíu mày, lấy phẩm hạnh của Chu Định Vân mà cũng có thể bái nhập tiên môn ? Nếu để Chu Định Vân trở thành tiên nhân, không biết sẽ có bao nhiêu người gặp nạn ?
Ánh mắt Tô Tử Mặc chuyển động, nhìn về phía thiếu nữ ở giữa không trung.
Thiếu nữ này tên là Trầm Mộng Kỳ, da thịt trắng hơn tuyết, cả người lộ ra khí chất dịu dàng.
Nhìn vào đôi mắt Trầm Mộng Kỳ, Tô Tử Mặc biết tâm ý của nàng.
Đã từng ước định, nhưng ở trước mặt tiên nhân trong truyền thuyết lại không chịu nổi một kích, Tô Tử Mặc thật sự không ngờ được hai người lại gặp nhau trong tình huống này.
Một người cao cao tại thượng, một người đứng thẳng dưới đất.
Trầm Mộng Kỳ đang nhìn Tô Tử Mặc, nhìn nam tử từng khiến nàng vô cùng sùng bái kia.
Trong lòng của nàng đã từng thấy rằng Tô Tử Mặc là người không gì làm không được, ba tuổi vỡ lòng, bảy tuổi thông hiểu Tứ thư Ngũ kinh, mười hai tuổi trúng tú tài, mười bảy tuổi trúng cử nhân, thiên tài bực này ở Đại Tề quốc cũng là chưa từng có, tương lai nhất định có thể có địa vị cực cao.
Bởi vì Đại công tử Tô gia ngăn cản, Tô Tử Mặc chưa từng học võ, nhưng Trầm Mộng Kỳ tin tưởng, nếu Tô Tử Mặc học võ, hắn cũng có thể phong vương bái tướng.
Mà bây giờ Trầm Mộng Kỳ lại phát hiện mình nghĩ sai rồi.
Những thành tựu kia của Tô Tử Mặc, cuối cùng vẫn chỉ thuộc về chốn phàm trần, ở trong mắt tiên nhân hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Lần này là một cơ hội để nàng có đủ tư cách đứng trên cao nhìn xuống Tô Tử Mặc.
"Phàm nhân, vì sao ngươi không quỳ!"
Tiếng chất vấn này như tiếng sấm, đột nhiên nổ tung bên tai Tô Tử Mặc, khiến hắn đầu váng mắt hoa, tay chân vô lực, gần như ngã ngồi trên mặt đất.
Đối mặt với tiên nhân trong truyền thuyết, có quỳ lạy trên mặt đất cũng không có gì đáng nói, nhưng bích bào nam tử mang tư thái gần như bắt ép người khác, ngược lại càng kích thích sự bất bình trong lòng Tô Tử Mặc!
Sự bất bình này đến từ vẻ quyết tuyệt trong mắt Trầm Mộng Kỳ, đến từ nghi vấn đối với cách tiên nhân chọn lựa đệ tử, càng đến từ niềm kiêu ngạo từ trong xương của Tô Tử Mặc.
Tô Tử Mặc thở sâu, kiềm chế cảm giác phiền muộn trong lòng, lớn tiếng nói ra: "Ta có một thân công danh, nhìn thấy Đại Tề Vương cũng có thể không quỳ, vì sao phải quỳ lạy ngươi!"
Ngươi muốn ta quỳ, ta lại không quỳ!
Cái gọi là công danh, đương nhiên chỉ là lí do thoái thác của Tô Tử Mặc.
Dưới khí tức bén nhọn của bích bào nam tử, đám phàm dân xung quanh câm như hến, thậm chí ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, mà Tô Tử Mặc lại dám dùng thân thể phàm nhân giằng co cùng tiên nhân, khí thế không yếu hơn chút nào.
"Quả nhiên là phàm dân ngu muội."
Nam tử bích bào khẽ cong khóe miệng, ánh mắt lãnh khốc, lạnh nhạt nói: "Nếu là như vậy, kể từ hôm nay một thân công danh của ngươi. . . Không còn giá trị nữa."
Mặc dù ngữ khí bình thản, nhưng lại không có người nào nghi vấn.
Nam tử bích bào tiếp tục nói ra: "Nếu chư hầu các nước dám thu lưu người này làm quan, chính là muốn đối địch cùng Thương Lãng chân nhân của Bích Hà cung!"
Nghe được mấy chữ Thương Lãng chân nhân của Bích Hà cung này, Tào Cương vốn đang quỳ lạy trên đất lại lộ ra vẻ kinh ngạc, vội vàng run giọng đáp: "Chân nhân yên tâm, chỉ cần ở trong Đại Tề ta, cả đời Tô Tử Mặc đều sẽ là dân đen hạ đẳng!"
Cả đời là dân đen hạ đẳng!
Chỉ bằng mấy câu nói này, vận mệnh của Tô Tử Mặc đã được quyết định như vậy.
Trong mắt Trầm Mộng Kỳ lóe qua vẻ nóng này, còn vẻ mặt của tên lưu manh Chu Định Vân lại đầy phấn khởi.
Tô Tử Mặc nhìn vẫn rất bình tĩnh, giống như không hề bị đả kích.
Sau nửa ngày, Tô Tử Mặc mới tự giễu cười cười, "Công danh này rẻ mạt như thế, cần nó làm gì chứ?"
"Hử ?"
Đôi mắt của Thương Lãng chân nhân vốn hẹp dài, lúc này lại dần dần híp lại thành một đường chỉ, bên trong lấp lóe tia sáng lạnh.
Sự khiêu khích của Tô Tử Mặc khiến hắn ta động sát tâm!
Nhưng đúng lúc này, ‘Truy Phong’ vốn đang đứng bên cạnh Tô Tử Mặc lại đột nhiên trở nên nóng nảy bất an, móng ngựa ma sát mặt đất, không ngừng vang vọng.
Tô Tử Mặc vãn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại giật mình.
Hắn từng gặp nguy hiểm mấy lần, ‘Truy Phong’ đều sẽ có phản ứng này.
"Lại là một đầu súc sinh đã thông linh, hừ, ở trước mặt ta, cũng dám ồn ào!"
Thương Lãng chân nhân khẽ quát một tiếng, đưa ngón trỏ ra, nhẹ nhàng điểm một cái về phía "Truy phong".
Căn bản không kịp phản ứng, một tia hồng quang đã bắn tới "Truy Phong".
Ở trước mắt bao người, trong thân thể ‘Truy Phong’ đột nhiên bắn ra một luồng lửa nóng bỏng, trong nháy mắt đã lan ra toàn thân.
Hô!
Ngọn lửa này rất mạnh, muốn bao phủ cả Tô Tử Mặc vào trong!
Mặc dù Tô Tử Mặc không yếu ớt giống thư sinh bình thường, nhưng chưa từng thấy thủ đoạn quỷ quyệt bực này, hoàn toàn kinh sợ sững sờ tại chỗ.
Thấy Tô Tử Mặc sắp bị liệt diễm cuốn vào, ‘Truy Phong’ rên rỉ một tiếng, giống như phát điên chạy ra phía ngoài.
Đám người đang quỳ bị dọa vội chạy trốn tứ tán, ‘Truy Phong’ không chạy được mấy bước đã vô lực ngã xuống mặt đất, trong nháy mắt đã biến thành một đoàn tro bụi, không còn hài cốt!
Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong thời gian ngắn ngủi mấy hơi thở, ngọn lửa này tuyệt đối không thuộc về thế gian!
Có thể tưởng tượng ra, nếu không có ‘Truy Phong’ kịp thời chạy đi, Tô Tử Mặc chỉ cần bị dính vào dù chỉ một chút hỏa diễm, cũng tuyệt đối không thể may mắn thoát khỏi.
"Hay cho một con tuấn mã thông linh hộ chủ, đáng tiếc." Lang vệ Tào Cương âm thầm tiếc hận.
Gió nhẹ lướt qua, tro cốt của ‘Truy Phong’ bay trên không trung, thật lâu không tiêu tan, giống như là đang cáo biệt chủ nhân của nó.
Tô Tử Mặc ngơ ngác nhìn lên, hai mắt phiếm hồng, dáng vẻ thất hồn lạc phách khiến người ta cảm thấy đau lòng người.
Sau một hồi lâu.
Trong mắt Tô Tử Mặc khôi phục lại tỉnh táo, thở ra một hơi thật dài, lần thứ hai ngẩng đầu, sắc mặt không thay đổi nhìn chằm chằm Thương Lãng chân nhân giữa không trung, bình tĩnh nói ra: "Nếu ngươi không giết ta, trong tương lai chắc chắn sẽ phải hối hận."
Nghe được câu này, đám người chung quanh đều nhìn Tô Tử Mặc giống như đang nhìn một người chết.
"Thật thông minh!" Chỉ có Lang vệ Tào Cương là thầm khen một tiếng: " Thương Lãng chân nhân này đã nổi sát ý, vừa ra tay chưa chắc đã không có ý muốn giết chết kẻ này. Nếu không có câu nói này, sợ rằng kẻ này khó thoát khỏi cái chết. Nhưng nói câu nói này, lấy ngạo khí của tiên nhân này, tuyệt đối sẽ không lại ra tay với hắn."
Tào Cương suy nghĩ chưa xong, đã nghe được Thương Lãng chân nhân cười nhạo nói: "Phàm nhân, ngươi chỉ là một tên dân đen không có linh căn, cả không có hy tu hành, nếu bàn về tư chất, ngươi còn không bằng đầu kia súc sinh vừa rồi! Chỉ bằng ngươi cũng khiến ta hối hận ?"
Tô Tử Mặc không phản bác, yên lặng nắm lấy một nắm tro cốt ‘Truy Phong’ từ dưới đất, quay người rời đi.
Trong mắt Thương Lãng chân nhân lướt qua một tia mỉa mai, lạnh nhạt nói: " Mặc dù sâu kiến hèn mọn có tâm cao đấy, nhưng sao có thể nào chạm đến cánh của ưng chứ."
Nhìn thấy Tô Tử Mặc yên ổn rời đi, Chu Định Vân lộ vẻ không cam lòng.
Nếu không có người này, sao hắn lại bị bắt vào trong lao ngục chịu nhiều đau khổ như vậy chứ, nghĩ đến đây, ánh mắt của Chu Định Vân trở nên oán độc, sắc mặt âm tình bất định, không biết đang tính toán cái gì.
Trầm Mộng Kỳ nhìn theo bóng lưng tịch mịch của Tô Tử Mặc, trong lòng thầm thở dài.
Không đến nửa canh giờ, nam nhân này đã mất đi tất cả, có lẽ chỉ còn lại có một chút kiêu ngạo đáng thương kia thôi.
Nhưng như thế thì có tác dụng gì chứ ?
"Aizzz, Tô nhị công tử mất đi công danh, biến thành dân đen, không khác gì phế nhân."
"Hai vị công tử Tô gia một văn một võ, những năm này vốn có thế quật khởi, không ngờ lần này lại gặp phải đả kích này, cũng may Tô đại công tử là Tiên Thiên cao thủ."
"Tiên Thiên cao thủ đỉnh thì có tác dụng gì, Tào đại nhân Lang vệ kia cũng là Tiên Thiên cao thủ, nhìn thấy tiên nhân không phải cũng bị dọa đến mức vội quỳ rạp xuống đất."
"Nghe ý tứ của tiên nhân kia, ngay cả tư cách tu hành của Tô nhị công tử cũng không có, sau này sợ là sẽ buồn bực sầu não mà chết."
Tô Tử Mặc cúi đầu dường như không nghe thấy lời nghị luận của đám người, chỉ yên lặng tiến lên.
"Tử Mặc, ngươi chờ một chút."
Thanh âm này quen thuộc như thế, chỉ là xưng hô này có chút lạ lẫm, trước ngày hôm nay, nữ tử kia sau lưng luôn thân mật gọi hắn là Tử Mặc ca ca.
Tô Tử Mặc bước chân không ngừng, tiếp tục đi tới phía trước.
Trầm Mộng Kỳ đuổi tới, trên chóp mũi thấm ra một chút mồ hôi rịn, đôi mày thanh tú hơi cau lại, thở dốc nói: "Tử Mặc, ngươi đọc sách đọc đến choáng váng à, vừa rồi quỳ một chút thì có sao đâu ?"
"Không quan trọng, chỉ là, ta không muốn." Tô Tử Mặc thản nhiên nói.
Bước chân của Tô Tử Mặc không ngừng, trong lòng Trầm Mộng Kỳ vốn rất tức giận, nghe được câu này, nàng càng nổi nóng, đi nhanh về phía mấy bước, ngăn trước người Tô Tử Mặc.
"Tô Tử Mặc, ngươi tỉnh táo một chút!"
Trầm Mộng Kỳ nhìn thẳng vào mắt Tô Tử Mặc, lớn tiếng nói: "Ngươi đừng nghĩ đến báo thù, tuyệt đối không có khả năng này. Ngươi mười bảy tuổi, đã bỏ qua tuổi tác luyện võ tốt nhất. Mà ngươi không có linh căn, căn bản là không có cách tu hành, dù sau này ngươi luyện võ có thể đạt tới hậu thiên, cảnh giới Tiên Thiên, vậy cũng chỉ lực lượng là phàm nhân, ở trước mặt tiên nhân vẫn không chịu nổi một kích!"
Trầm Mộng Kỳ không địch lại ánh mắt của Tô Tử Mặc, cúi đầu xuống, nói khẽ: "Chúng ta quả thật có ước định, những năm này cũng đa tạ ngươi trợ giúp Trầm gia, nhưng. . . Chuyện kia dù sao đã qua. Hơn nữa, từ nay về sau, chúng ta chính là người của hai thế giới."
Tô Tử Mặc cười, có chút khiêu mi, "Thế giới của ngươi, không tầm thường sao?"
Trầm Mộng Kỳ nói: "Ngày tvà Chu Định Vân sẽ đi theo chân nhân rời khỏi Bình Dương trấn, bây giờ đến nói từ biệt cùng ngươi, không muốn tranh luận cùng ngươi những chuyện không có ý nghĩa này."
"Ngươi đi đi, Tô mỗ không tiễn, có duyên gặp lại."
Tô Tử Mặc mất hứng, vòng qua Trầm Mộng Kỳ đi thẳng về phía trước.
Khi hai người lướt qua nhau, chỉ nghe thấy Trầm Mộng Kỳ nhẹ giọng nỉ non: "Tình duyên của hai ta đã hết, tiên phàm cách xa nhau, sợ là. . . Sẽ không lại gặp."
Bước chân của Tô Tử Mặc hơi dừng lại, cuối cùng không nói gì nữa, chỉ rời đi.