Đợi Chu Định Vân rời đi một lúc lâu, Tô Tử Mặc mới thở ra một hơi thật dài, sắc mặt thoáng tái nhợt.
Lần giao phong này mặc dù ngắn ngủi, nhưng lại vô cùng nguy hiểm, cũng may tất cả mọi chuyện đều nằm trong tính toán của hắn.
Khi nói chuyện cùng Trầm Mộng Kỳ, Tô Tử Mặc nghe được một thông tin, chính là ngày mai nàng và Chu Định Vân mới có thể đi theo Thương Lãng chân nhân rời khỏi Bình Dương trấn.
Tô Tử Mặc nghĩ chắc chắn đêm nay Chu Định Vân sẽ đến báo thù!
Không phải Tô Tử Mặc không nghĩ tới việc nhờ Tô phủ giúp đỡ, nhưng nếu làm như vậy, ngoại trừ kéo Tô phủ dính vào chuyện này, đối với kết quả đêm nay cũng không có bất kỳ thay đổi nào.
Bởi vì, không giết Chu Định Vân được.
Hắn đã không phải là lưu manh nữa, mà là người sắp bái vào tiên môn, người này mà chết, Thương Lãng chân nhân chắc chắn sẽ giết đến tận cửa, đến lúc đó ai có thể cản được ?
Tô Tử Mặc chưa từng giết người, nhưng chẳng biết tại sao, khi nãy lúc hắn dùng đao nhọn đâm rách cổ họng của Chu Định Vân, trong lòng của hắn lại không hề có một chút khẩn trương hay sợ hãi nào, ngược lại chỉ có phấn khởi và kích động.
Mặc kệ ngày mai trời sập hay đất sụt, trực tiếp làm thịt tên ác bá này, để xả nỗi bực trong lòng, đó mới gọi là thống khoái!
Sát khí trên người Tô Tử Mặc không phải giả vờ, bởi vì khi nãy, hắn đã suýt không khống chế được bản thân thẳng tay đâm một đao xuống!
Lần đầu tiên Tô Tử Mặc phát hiện, trong cơ thể mình không phải đang chảy xuôi huyết dịch của người đọc sách, mà giống như một đại tướng thiết huyết sát phạt trên chiến trường, hay giống một hiệp khách khí phách trên giang hồ.
Một thân công danh không thể trấn trụ kẻ xấu, ngược lại đao nhọn trong tay lại có thể bức lui.
"Mười năm gian khổ học tập đèn sách, cuối cùng lại không đỡ được một thước đao nhọn sắc bén."
Tô Tử Mặc tự giễu cười cười: "Trong trăm loại người vô dụng nhất là thư sinh, không có gì hơn cái này."
Tô Tử Mặc về phòng, ném đao nhọn sang một bên, ngã đầu nằm trên giường, nhưng không hề buồn ngủ.
Hắn đang lo lắng một chuyện.
Với tính tình của Chu Định Vân, đợi sau khi hắn ta tu hành có thành tựu, chắc chắn sẽ quay lại Bình Dương trấn, rửa sạch nỗi nhục ngày hôm nay!
Đến ngày đó sẽ trở thành tử kiếp của mình.
Có lẽ là một tháng, có lẽ là một năm, có lẽ là mười năm.
Mặc kệ là bao lâu nhất định Chu Định Vân sẽ trở về!
Tô Tử Mặc biết rõ điểm này, nhưng hôm nay lại không thể không thả cọp về núi.
Bởi vì, giết chết Chu Định Vân, ngày mai hắn sẽ chết, thả Chu Định Vân đi, chí ít còn có một tia hi vọng.
Một tia hi vọng này chính là trước khi Chu Định Vân tu thành trở về, hắn có thể thu hoạch được lực lượng chống lại.
Nhưng, có thể sao?
Linh căn là gì ?
Vì sao bản thân hắn lại không có linh căn ?
Vì sao không có linh căn lại không thể tu hành ?
Vì sao. . .
Trong đầu Tô Tử Mặc hỗn loạn với rất nhiều suy nghĩ đầy hiếu kỳ về tiên môn rất, và suy nghĩ cả về tương lai mờ mịt.
Trong lúc bất tri bất giác, mí mắt của Tô Tử Mặc dần dần nặng hơn, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Tô Tử Mặc mơ một giấc mơ kỳ quái.
Ở trong mơ, có một vị tiên nhân ghé vào lỗ tai hắn lẩm bẩm: "Ngươi muốn tu hành sao ?"
Muốn, Tô Tử Mặc đương nhiên rất muốn.
Hắn chưa từng tràn ngập khát vọng đối với lực lượng giống như bây giờ.
Nhưng Tô Tử Mặc cứ cảm thấy có gì đó là lạ.
Cũng không lâu sau đó, bỗng nhiên Tô Tử Mặc bừng tỉnh rồi ngồi dậy, trong mắt kinh nghi bất định, cũng không phát hiện được mồ hôi lạnh đã thấm ướt phía sau lưng hắn rồi.
Cuối cùng hắn cũng ý thức được điểm lạ ở chỗ nào.
Đây không phải mộng!
Là thật sự có người hỏi hắn —— ngươi muốn tu hành sao.
Tô Tử Mặc đứng dậy đẩy cửa ra, thấy được một cảnh khiến cả đời hắn cũng không thể quên được.
Bên cạnh cây đào trong sân, nữ tử tuyệt mỹ cả người khoác trường bào màu đỏ như máu đứng ở đó, đôi mắt đẹp lấp lánh ánh sáng, đang lẳng lặng ở đó nhìn hắn.
Chẳng biết từ lúc nào, mây đen đã tán đi, ánh trăng như nước, hoa đào thi nhau rơi xuống, nữ tử đứng dưới khung cảnh đó giống như đang đứng giữa chốn mây khói không giống phàm trần.
"Ngươi, muốn tu hành sao ?"
Điệp Nguyệt lên tiếng hỏi lại lần nữa, giọng nói nhu hòa, lộ ra một tia lười biếng vô cùng dễ nghe.
Tô Tử Mặc hít sâu một hơi, dần dần khôi phục lại tỉnh táo, trong lòng dâng lên vô số nghi vấn, nhưng đến bên miệng lại chỉ còn một chữ: "Muốn."
" Được, ta dạy cho ngươi." Điệp Nguyệt nói rất tùy ý, đơn giản giống như đang nói muốn dạy Tô Tử Mặc mặc quần áo ăn cơm vậy.
Tô Tử Mặc đi xuống thềm đá, đi tới trước mặt Điệp Nguyệt, nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt như suối kia.
Điệp Nguyệt cũng đang nhìn hắn.
Sau nửa ngày, Tô Tử Mặc phát hiện, nữ tử trước mắt này giống như một câu đố, hoàn toàn không nhìn thấu.
Ngược lai dưới ánh mắt của Điệp Nguyệt, Tô Tử Mặc có cảm giác tất cả mọi thứ của mình đều trở thành không có bí mật nào.
Chỉ trong chớp mắt như vậy, Tô Tử Mặc khẽ giật mình, tất cả những chuyện xảy ra với hắn trong ngày hôm nay, Điệp Nguyệt đều biết.
Ngay cả tâm tư của mình, đối phương cũng biết!
"Ta không có linh căn." Sau nửa ngày, Tô Tử Mặc mới mở miệng nói.
"Có một bộ công pháp, không cần linh căn."
"Công pháp gì ?" Tô Tử Mặc theo bản năng hỏi.
"Công pháp của Yêu tộc!" Ánh mắt Điệp Nguyệt sáng lên, tản ra thần thái kỳ dị.
Tô Tử Mặc biến sắc, không nhịn được khẽ lui nửa bước.
Mặc dù không hiểu biết gì về chuyện tu hành, nhưng Tô Tử Mặc cũng biết đạo lý người và yêu khác đường, lúc trước nghe được trong truyền thuyết, không ít chuyện yêu ma hại người.
Chẳng lẽ mình muốn tu luyện công pháp Yêu tộc, biến thành một yêu ma quen tay giết chóc?
Nhưng chỉ hơi im lặng một lát, Tô Tử Mặc đã đưa ra quyết định.
"Ta học."
Tô Tử Mặc không biết tương lai của mình sẽ như thế nào, nhưng hắn biết nếu hắn không nắm chắc được cơ hội này, không lâu sau, đợi ngày Chu Định Vân tu thành rồi trở về, ngày đó hắn nhất định sẽ phải chết, càng không cần nói tới chuyện tương lai.
Điệp Nguyệt không chút kinh ngạc nào, giống như nàng đã sớm biết Tô Tử Mặc sẽ đồng ý, tiếp tục nói ra: "Muốn học bộ công pháp Yêu tộc này, ngươi phải đồng ý với ta hai điều kiện. Thứ nhất, không cần hỏi thân phận lai lịch của ta, ta dạy, ngươi học. Thứ hai, bộ công pháp kia, không cho ngươi truyền ra ngoài."
"Được." Tô Tử Mặc gật gật đầu.
Điệp Nguyệt lại nói: "Còn có một điểm, muốn tu luyện phương pháp này, ngươi sẽ phải trải qua nguy hiểm khó có thể tưởng tượng, lúc nào cũng có thể mất đi tính mạng, không nên mong ngóng rằng ta sẽ cứu ngươi."
Tô Tử Mặc cười nhạt một tiếng: "Chết sống có số, giàu có nhờ trời."
"Có câu hỏi gì cứ hỏi đi." Điệp Nguyệt mỉm cười.
Đây lần đầu tiên trong hai năm qua Tô Tử Mặc nhìn thấy nụ cười của Điệp Nguyệt, trong lòng lập tức dâng lên cảm giác kinh diễm, lại có chút thất thần.
Nhưng trong nháy mắt, trong mắt Tô Tử Mặc đã khôi phục lại sự tỉnh táo, trầm giọng hỏi: "Cái gì là linh căn ? Tu hành là gì ? Vì sao Thương Lãng chân nhân nói không có linh căn thì không thể tu hành ?"
"Tu hành, cũng có thể gọi là tu chân, tu đạo, từ xưa Nhân tộc lưu truyền tam đại lưu phái tu chân —— Tiên, Phật, Ma. Cái gọi là linh căn, chính là thuyết phá của tiên môn, Phật môn gọi là tuệ căn, Ma môn gọi là ma chủng, cơ bản đều giống nhau. Thân là Nhân tộc nếu không có linh căn, đúng là không thể bái nhập vào ba môn này."
Tô Tử Mặc nghe hiểu lời nói của Điệp Nguyệt, chính là tu yêu không cần linh căn.
Điệp Nguyệt tiếp tục nói ra: "Người có ngũ giác: thị giác, thính giác, khứu giác, vị giác, xúc giác, mà linh căn chính là giác quan thứ sáu, là mấu chốt để cảm thụ linh khí giữa thiên địa."
Tô Tử Mặc bừng tỉnh đại ngộ.
Không có linh căn, sẽ không "Nhìn" được linh khí tồn tại trong thiên địa, tự nhiên cũng không thể tu hành.
Tô Tử Mặc lại hỏi: "Tu chân cũng phân chia cảnh giới sao, Thương Lãng chân nhân lại là tu sĩ cảnh giới gì?"
"Trong tiên môn có thể chia làm Ngưng Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh. . . Hắn chính là tu sĩ Kim Đan. Tu yêu, tu tiên, tu ma, tu Phật đều có phân chia cảnh giới, cuối cùng lại trăm sông đổ về một biển, nhưng dù như thế nào, Đan Đạo đều phải bước qua một lạch trời. Tu chân giả như trời đầy sao, nhưng có một nửa đều kẹt trước Đan Đạo, cả đời vô vọng."
"Tu chân, chính là hành vi nghịch thiên đoạt tạo hóa của thiên địa, bước vào Đan Đạo, nghĩa là lần thứ nhất tránh thoát khỏi gông cùm xiềng xích của thiên địa, thọ nguyên có thể tăng lên tới năm trăm năm. Cái gọi là một hạt Kim Đan nuốt vào bụng, bắt đầu biết mệnh ta không do trời!"
Điệp Nguyệt nói: "Ngươi muốn tu luyện bộ công pháp Yêu tộc này được chia làm chín phần, phần thứ nhất là Tôi Thể, phần thứ hai là Dịch Cân, phần thứ ba Đoán Cốt, phần thứ tư là Phạt Tủy, phần thứ năm Luyện Tạng, phần thứ sáu Thông Khiếu, phần thứ bảy chính là Kết Đan, ngươi muốn báo thù, nhất định phải tu luyện tới phần thứ bảy."
"Bộ công pháp kia tên là gì ?" Tô Tử Mặc hỏi.
" Bí điển Đại Hoang Thập Nhị Yêu Vương."
Tinh thần Tô Tử Mặc chấn động, chỉ mới nghe tám chữ này, đx có một luồng huyết tinh hung thần đập vào mặt, khiến người ta ngạt thở.
"Phần thứ nhất của bí điển Đại Hoang Thập Nhị Yêu Vương là Tôi Thể, có thể chia làm hai tầng, rèn luyện da và thịt, sẽ có phương pháp hô hấp thổ nạp khác nhau, cũng có động tá kỹ pháp khác nhau."
Hai mắt Điệp Nguyệt hiện lên một tia sáng yêu dị, ngay sau đó, trong đầu Tô Tử Mặc xuất hiện thêm mấy khẩu quyết huyền ảo dài dòng.
Không có tiên sơn lục thủy, không có động thiên phúc địa, không có quỳnh lâu ngọc vũ, ở trong sân tầm thường này, dưới gốc hoa đào nở rộ này, Tô Tử Mặc bước lên con đường tu hành!
Có vẻ rất tùy ý, rất trùng hợp, lại giống như đã được định sẵn trong cõi u minh này.
Cũng không lâu sau, dưới sự chỉ điểm của Điệp Nguyệt, Tô Tử Mặc cảm giác hít thở của mình cũng dần dần trở nên khác biệt.
Đây hình như không phải phương pháp hô hấp của nhân loại.
Không ngừng sửa lỗi rồi không ngừng luyện tập, Tô Tử Mặc dần dần tìm được chút cảm giác.
Dưới sự hô hấp hít thở này, thân thể hắn dần ấm áp, dường như huyết nhục trong cơ thể đang thiêu đốt sôi trào, hóa thành tinh khí vô cùng vô tận, liên tục không ngừng tuôn ra ngoài cơ thể.
Trên làn da Tô Tử Mặc truyền đến cảm giác ngứa chập choạng.
"Phương pháp hô hấp để tôi da này, lấy từ Hoang Ngưu Yêu Vương, dù ngồi hay nằm đều có thể luyện tập, không câu nệ tư thế. Sức mạnh, tính bền bỉ, sự dẻo dai, khiến đao kiếm cũng khó có thể đâm rách, tự ngươi cứ từ từ trải nghiệm."
Điệp Nguyệt thấy Tô Tử Mặc hô hấp dần dần đi vào quỹ đạo, nàng quay người về đến phòng, không ở lại quấy rầy.
Tô Tử Mặc sớm đã đắm chìm trong quá trình hít thở đầy kỳ diệu này, mỗi một lần hô hấp, đều có thể cảm giác được một cách rất rõ ràng là da của mình đã trở nên càng thêm thô ráp, cứng cỏi, hữu lực.
Bóng đêm dần dần tan đi.
Mà Tô Tử Mặc lại không biết thời gian trôi qua, thậm chí quên đi bản thân đang ở chỗ nào, chỉ không ngừng cảm ngộ khẩu quyết, hô hấp hít thở.
Khi tia sáng mặt trời đầu tiên phá vỡ chân trời, toàn thân Tô Tử Mặc chấn động, đột nhiên cảm giác được trên đầu của mình, dường như có hai cái sừng vô cùng cứng rắn xông lên trời!
Ở thời khắc này, dường như Tô Tử Mặc thực sự hóa thân thành một đầu Ngưu Yêu cái thế, phun ra nuốt vào linh khí thiên địa!
"Ừm ?"
Điệp Nguyệt vốn đang tĩnh tọa ở trong phòng dường như cảm nhận được điều gì, ánh mắt xuyên qua vách tường, rơi vào trên người Tô Tử Mặc.
"Hắn lĩnh ngộ được tinh túy nhanh như vậy? A. . . Đúng là một thiên tài tu yêu, cũng không uổng ta ban thưởng cho ngươi cơ duyên lần này." Trong mắt Điệp Nguyệt lướt qua vẻ tán thưởng, không thấy động tác gì, cả người đã đứng trong ở sân một cách, xuất hiện trước người Tô Tử Mặc.
Ầm!
Tô Tử Mặc đang đắm chìm trong tu luyện, đột nhiên bị một ngoại lực đánh trúng, cả người bay ra thật xa, quá trình hít thở cũng bị đánh gãy.
Tô Tử Mặc từ dưới đất bò dậy, cảm thấy đầu mình choáng váng, quan sát chung quanh một phen, trong viện không có người nào khác.
Tô Tử Mặc nhíu mày nhìn Điệp Nguyệt cách đó không xa.
"Không muốn sống nữa ?" Vẻ tán thưởng trong mắt Điệp Nguyệt đã sớm che giấu, lạnh lùng nói.
"Cái gì ?" Tô Tử Mặc kinh ngạc hỏi lại.
Chỉ thấy Điệp Nguyệt vùng tay áo, ở trước mặt Tô Tử Mặc đột nhiên hiện ra một mặt Thủy kính sóng gợn lăn tăn đang lơ lửng.
Tô Tử Mặc trợn mắt hốc mồm, loại thủ đoạn này đúng là đã vượt qua hiểu biết của hắn.
Nhưng khi Tô Tử Mặc nhìn thấy dáng vẻ của mình bên trong Thủy kính, toàn bộ vẻ kinh ngạc trong mắt đã biến thành hoảng sợ!
"Tại sao có thể như vậy ?"
Thân thể Tô Tử Mặc vốn hơi có vẻ gầy yếu, nhưng ở trong Thủy kính, hắn lại gầy đến mức hốc hác, nói là gầy như que củi cũng không hề quá đáng.
Nếu không có ngũ quan và hình dáng gương mặt quen thuộc kia, Tô Tử Mặc căn bản không thể tin được, người bên trong Thủy kính lại chính là hắn.
"Dù là loại tu hành nào, lực lượng cũng sẽ không tự nhiên sinh ra, ba môn Tiên Phật Ma là nạp linh khí thiên địa nhập thể, Yêu tộc có chút đạo hạnh cũng có thể phun ra nuốt vào nhật nguyệt tinh hoa để rèn luyện thân thể, mà ngươi còn chưa tới cảnh giới kia. Mỗi một lần ngươi hô hấp hít thở, đều là luyện hóa tinh hoa máu thịt của mình, nếu cứ luyện tiếp như thế, không quá ba ngày, ngươi sẽ chết."
"Vậy phải làm sao bây giờ ?" Tô Tử Mặc giật nảy mình.
"Tự nhiên là phải thôn phệ huyết nhục, bổ sung tinh nguyên rồi lại tu luyện."
Nhắc tới ăn, bụng của Tô Tử Mặc đã bắt đầu sôi lên, cảm giác đói bụng khó nhịn lân tràn toàn thân, gần như làm hắn phát điên.
Tô Tử Mặc sải bước chạy thẳng đến phòng bếp, không đến một khắc đồng hồ, tất cả những gì có thể ăn được trong phòng bếp đều bị Tô Tử Mặc nhét hết vào trong bụng, lúc này hắn mới thoáng hóa giải được cơn đói khát.
Đến tận lúc này, Tô Tử Mặc mới phát hiện, bản thân hắn đã một đêm không ngủ, nhưng chẳng những không có một chút cảm giác mỏi mệt nào, ngược lại tinh lực lại càng dồi dào, giơ tay nhấc chân đều tràn đầy lực lượng.
Tô Tử Mặc cầm lấy bồn sắt bên cạnh, ngón tay dùng sức bóp.
Chỉ thấy trên bồn sắt kia lại xuất hiện mấy dấu ngón tay!
"Hít ! Lợi hại như vậy?"
Tô Tử Mặ thầm tặc lưỡi.
Chỉ mới tu luyện một đêm đã có cải biến lớn như vậy, Tô Tử Mặc lập tức tràn đầy lòng tin đối với tương lai.
"Chắc hẳn cho dù tên Chu Định Vân kia từ tiên môn trở về, ta cũng có thực lực có thể đánh một trận."
Tô Tử Mặc lúc này còn không biết sự khủng bố của bí điển Đại Hoang Thập Nhị Yêu Vương, bộ công pháp kia quả thật là yêu Điển vô thượng ôm Âm Dương, đoạt tạo hóa, chuyển càn khôn, xoay khí cơ, đây vốn là vật cũng không thuộc về giới này.