Nhìn thấy Băng Tuyết Phượng Hoàng đáng yêu ngoan ngoãn trong lòng bàn tay, Chu Thành không khỏi liên tưởng đến hình cảnh các công tử gia khiêng lồng chim trong phim truyền hình cổ trang.
Chu Thành tính vẫn còn trẻ con, đùa với Băng Tuyết Phượng Hoàng: "Tiểu Tuyết, kêu cho gia nghe một chút."
"Gia." Băng Tuyết Phượng Hoàng kêu lên.
"Ấy." Chu Thành đáp.
Ngay lúc Chu Thành tính trẻ con đùa với Băng Tuyết Phượng Hoàng, Đông Thắng châu phía nam Đại Phụng vương triều, Nam Minh Vương nhìn đám người ma giáo sắc mặt lạnh lùng.
" Bốn người âm Đô Pháp Vương ám sát thất bại? !"
"Mà khiến cả bốn người đều chết? !"
Cảm nhận được âm hàn sát khí trên người Nam Minh Vương, các kẻ đại điện ma giáo nhất thời không ai dám mở miệng.
Ma Long Tướng chần chờ một chút, tiến lên nói ra: "Nghe nói là một vị cao thủ đi ngang qua ra tay cứu Chu Uy."
" Bốn người âm Đô Pháp Vương, chính là chết trong tay người này."
Ma giáo có tả hữu song sứ, mười hai Ma Tướng, tam đại Quỷ bà, tứ đại Pháp Vương mấy chục vị Tiên Thiên cao thủ.
Ma Long Tướng chính là đứng đầu mười hai Ma Tướng, một kẻ sức mạnh phi phàm.
Nam Minh Vương hai mắt lạnh lùng: " Cao thủ Đi ngang qua? Ngươi cảm thấy lời này đáng tin tin không? Một cao thủ đi ngang qua, giết tứ đại Pháp Vương ma giáo chúng ta?"
Ma Long Tướng ê a, nói ra: "Đối phương nói như thế."
"Đối phương có đặc thù gì?" Nam Minh Vương trầm giọng hỏi.
"Đối phương sử dụng trường đao." Ma Long Tướng nhanh chóng hồi đáp: "Thân hình rất cao, tầm 1m9, nhưng lúc ấy hắn khoác áo choàng, mang theo mặt nạ."
" Cao thủ trường đao? Thân cao một mét chín?" Nam Minh Vương lục lại ký ức, nhớ tới một người, nói ra: "Chẳng lẽ là Đao Môn Ngụy Chinh?"
Đao Môn mặc dù không thể so với Nhật Nguyệt Kiếm Tông, Phật Môn Thiếu Lâm, Vạn Tinh môn, nhưng mà thực lực cũng rất mạnh tại Đại Phụng vương triều, chỉ đứng sau tam đại tông môn Nhật Nguyệt Kiếm Tông
Ngụy Chinh, là trưởng lão Đao Môn Thái Thượng, một vị cao thủ Tiên Thiên lục trọng đỉnh phong.
Cũng khó trách Nam Minh Vương hoài nghi đến Đao Môn Ngụy Chinh, bởi vì toàn bộ Đại Phụng vương triều không nhiều cao thủ dùng đao có thể giết chết bốn người âm Đô Pháp Vương, vả lại Ngụy Chinh thân cao một mét chín, các đặc thù cũng phù hợp.
"Vậy bây ta liền đi lấy đầu Ngụy Chinh!" Ma Long Tướng lạnh lùng nói.
Nam Minh Vương nhìn Ma Long Tướng một chút, khoát khoát tay: "Không vội, tra rõ ràng trước, tra tối hôm qua Ngụy Chinh ở đâu, nếu thật là hắn làm." Nói đến đây, âm thanh của hắn lạnh lẽo: "Giết!"
Trong lòng mọi người Ma giáo run lên.
"Hiện tại thi thể của bốn người âm Đô Pháp Vương ở đâu?" Nam Minh Vương mở miệng nói.
"Đã bị vận chuyển đến kinh thành Đại Phụng." Tả hữu song sứ một trong ma mặt tả sứ hồi đáp: "m Đô Pháp Vương mặc dù không giết chết Chu Uy, nhưng mà đâm trọng thương Chu Uy, Chu Uy đã bị Chu huyễn triệu hồi về kinh thành, lúc này bọn Chu Uy cũng đã trở lại kinh thành."
Ma mặt tả sứ lại nói: "Chúng ta có nên lại giết Chu Uy hay không?"
Nam Minh Vương lạnh lùng nói: " Bốn người âm Đô Pháp Vương vì Chu Uy mà chết, bốn người bọn họ không có thể tự nhiên chết vô ích, tháng sau Đại Phụng vương triều tế trời, lực lượng phòng thủ kinh thành sẽ yếu bớt."
"Đến lúc đó là thời cơ tốt giết Chu Uy."
Ánh mắt rơi vào Ma Long Tướng: "Ma Long, việc này, liền giao cho ngươi làm đi."
"Đem đầu Chu Uy mang về cho ta."
Ma Long Tướng chính là cao thủ Tiên Thiên bát trọng, và sức mạnh của hắn còn lâu mới có thể so sánh được với Pháp Vương.
" Giáo chủ yên tâm." Ma Long Tướng lời thề son sắt nói: "Lần này, ta nhất định đem đầu Chu Uy mang về."
. . .
Dưới sự hộ tống của các tướng lĩnh, Chu Uy về tới phủ đại tướng quân.
Hoàng đế Đại Phụng phái thái y đến đây, chẩn trị vết thương cho Chu Uy.
Thái y Cát Húc sau một phen chẩn trị, chau mày, hỏi Chu Uy một vài vấn đề, sau đó lắc đầu: "Đại tướng quân mặc dù không bị đâm trúng tim, nhưng lại bị tổn thương tới tâm mạch bên cạnh tim."
"Tâm mạch!" gương mặt xinh đẹp của Lạc Thủy biến đổi.
Trong lòng Chu Thành cũng cảm giác nặng nề.
Tâm mạch, tầm quan trọng đối với một võ giả không cần nói cũng biết.
"Vậy có cách nào chữa trị hay không?" Lạc Thủy nhanh chóng hỏi.
Cát Húc lắc đầu: "Khó! Tâm mạch ở trong rất nhiều kinh mạch, là khó trị liệu nhất, cho dù là cao thủ Tiên Thiên tuyệt đỉnh Đại Tông Sư tiêu hao Tiên Thiên chân khí cho đại tướng quân trị liệu, cũng không có cách chữa khỏi được."
"Trừ phi cường giả Vương cảnh vận dụng sức mạnh thần thông mới được!"
Một lát sau, Cát Húc ghi lại một phương thuốc, rời khỏi phủ đại tướng quân.
Phương thuốc không chữa trị tâm mạch của Chu Uy, chỉ là có thể ổn định tâm mạch của Chu Uy làm cho vết thương không chuyển biến xấu thêm mà thôi.
Lạc Thủy nắm tay Chu Uy, nói ra: "Uy ca, sẽ có cách."
Khuôn mặt luôn luôn nghiêm túc cuả Chu Uy nở nụ cười hiếm hoi: " Tâm mạch bị thương mà thôi, cũng không phải tim, không sao cả, không chết được, như vậy cũng tốt, về sau ta có thể ở tại kinh thành cùng nàng nhiều hơn."
Sau đó ánh mắt rơi vào Chu Thành: "Ta cũng có thể có nhiều thời gian chỉ điểm Thành nhi luyện võ."
Chu Thành giọng nặng nề: "Phụ thân yên tâm, ta sẽ cố gắng."
Chu Uy khẽ giật mình, nhìn con trai trước mắt, đột nhiên có loại ảo giác, tiểu tử này dường như có chút không giống với trước kia?
Một lát sau, Chu Thành từ phòng Chu Uy đi ra, tâm tình nặng nề.
Lúc trở lại sân nhỏ của hắn, Tần Mãnh quỳ mọp xuống, dập đầu nói: "Là thuộc hạ làm việc bất cẩn, làm hại đại nhân tâm mạch bị thương, xin thiếu gia xử trí."
Chu Thành lắc đầu: "Việc này không liên quan gì tới ngươi." Sau đó để Tần Mãnh đứng lên.
"Ma giáo." Chu Thành hai mắt lạnh lẽo, nói với Tần Mãnh và Lâm Nho: "Những ngày này, các ngươi điều tra một chút, bắt hết đệ tử đang ẩn nấp xung quanh kinh thành cho ta!"
"Ta muốn giết chúng!"
Chu Uy vừa rời khỏi kinh thành, ma giáo liền biết, cho nên xung quanh kinh thành Đại Phụng nhất định có một đám ma giáo.
"Chỗ nào cần dùng tiền, không cần lo lắng tiền." Chu Thành cho hai người mỗi người một ngàn lượng bạc.
Tần Mãnh và Lâm Nho cung kính tuân lệnh, ra khỏi sân nhỏ đi điều tra.
Đợi sau khi hai người rời đi, Chu Thành thì thầm: "Vương cảnh!"
Thái y Cát Húc nói, sức mạnh thần thông của cường giả Vương cảnh, có thể chữa trị vết thương tâm mạnh cho phụ thân hắn.
"Vương cảnh à." Chu Thành hai mắt kiên định, nếu Đại Phụng vương triều không có Vương cảnh, vậy hắn sẽ tự mình đột phá Vương cảnh!
"Thật ra cũng không nhất định là Vương cảnh mới được." Băng Tuyết Phượng Hoàng đột nhiên mở miệng nói.
Chu Thành vui mừng: "Tiểu Tuyết, ngươi có cách gì sao?"
Băng Tuyết Phượng Hoàng nói ra: "Nếu có trăm năm linh dược Bích Huyết Sâm thì cũng có thể."
Chu Thành vẻ mặt chua xót,, trăm năm linh dược đã khó tìm, huống chi là trăm năm linh dược Bích Huyết Sâm, chỉ sợ cả Đại Phụng vương triều tìm không ra một gốc.
Nhưng nếu biết trăm năm linh dược Bích Huyết Sâm cũng được, vẫn là có hi vọng nhiều hơn.
Xem ra hắn để hai người Tần Mãnh cùng Lâm Nho đi nghe ngóng.
Chu Thành mở bảng hệ thống, xem xét tiến độ tu luyện ba môn võ kỹ.
Nghênh Phong Liễu Bộ: Nhập môn ( tiến độ 43% )
Du Long Bạch Hổ Quyền: Đăng đường nhập thất ( tiến độ 6% )
Phục Ma đao pháp: Nhập môn ( tiến độ 43% )
Thấy Nghênh Phong Liễu Bộ và Phục Ma đao pháp nhập môn tiến độ tu luyện mới 43%, Chu Thành hơi nhướng mày, tiến độ tu luyện của Nghênh Phong Liễu Bộ và Phục Ma đao pháp dường như chậm hơn so với hai ngày trước?
" Nghênh Phong Liễu Bộ, bởi vì hoàn cảnh gió êm sóng lặng, tiến độ tu luyện chậm chạp."
" Phục Ma đao pháp của ngươi, bởi vì không có đánh giết yêu ma, cũng tiến bộ chậm chạp."
âm thanh nhắc nhở hệ thống vang lên.
Chu Thành khẽ giật mình, lẽ nào trong cơn cuồng phong, tiến độ tu luyện Nghênh Phong Liễu Bộ của hắn sẽ nhanh hơn?
Đánh giết yêu ma, có thể nhanh chóng tăng tiến độ tu luyện Phục Ma đao pháp của hắn?