Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Võ Đạo Tông Sư

Chương 13: Lớp võ đạo (1)

Chương 13: Lớp võ đạo (1)




“Có lần mình không phải muốn về nhà xem Long Vương cùng Võ Thánh quyết đấu đỉnh phong sao, liền tính thừa dịp lớp toán học mang bài tập lúc trước lưu lại viết xong, mình còn tưởng mình làm rất kín đáo, lão Lý khẳng định không phát hiện, kết quả lúc sắp tan học, bên cạnh có bạn học nói chuyện, bị lão Lý phê bình, ông ấy nói: ‘Các trò à, nếu có thể giống Nghiêm Chiêu Kha thi điểm tối đa toán học, vậy các trò lên lớp chỉ cần không ảnh hưởng trò khác, làm gì tôi cũng sẽ không nói, sinh con cũng không sao cả. Các trò xem, Nghiêm Chiêu Kha làm bài tập ngữ văn cả tiết, tôi có phải cái gì cũng chưa nói hay không?’ Mình lúc ấy xấu hổ, cảm giác hình tượng học sinh ngoan đều bị phá huỷ hoàn toàn.”

“Đúng đúng đúng, lão Lý chính là hài hước như vậy, có một lần ông ấy đắc ý muốn giảng một đề cho bọn mình, kết quả làm hơn nửa tiết cũng chưa làm ra, trên đầu cũng đổ mồ hôi lạnh, về sau cẩn thận kiểm tra hồi lâu mới rầu rĩ nói, chép sai đề rồi...” Lâu Thành phát ra vẻ mặt cười ha ha, “Ặc, Long Vương cùng Võ Thánh quyết đấu đỉnh phong? Cậu là ủng hộ bên nào?”

“Võ Thánh” là một trong năm hàm tước cá nhân lớn chí cao vô thượng cả nước, bởi vì mấy năm gần đây đều bị Thượng Thanh tông Tiền Đông Lâu lũng đoạn, cho nên nhắc tới Võ Thánh đều là chỉ hắn, hắn cũng là một vị khác trong Tuyệt Đại Song Kiêu của võ lâm trong nước hiện nay, cùng với Trần Kỳ Đảo lấy được tuyệt đại bộ phận hàm tước mấy năm gần đây.

Mà “Long Vương” của Trần Kỳ Đảo là một hàm tước khác —— “Vương giả”, đánh bại cường giả võ đạo cả nước, sau khi lấy được hàm tước này, cũng không phải trực tiếp được gọi vương giả, như vậy quá tục, mà là căn cứ ngoại hiệu bản thân, đặc điểm võ công vân vân một lần nữa suy diễn một xưng hiệu có “Vương”, ví dụ như Long Vương, Kiếm Vương, Sư Vương, Thương Vương vân vân.

“Đương nhiên là Long Vương!” Nghiêm Chiêu Kha chém đinh chặt sắt nói.

“Mình cũng vậy!” Lâu Thành vui sướng trả lời, “Đáng tiếc, Long Hổ nội tình so với Thượng Thanh tông vẫn kém chút, trên chỉnh thể luôn hơi ở vào thế yếu.”

“Đúng vậy, nhưng mình chính là thích Long Vương!” Nghiêm Chiêu Kha dùng vẻ mặt hai mắt toát ra tim đỏ.

Hai người ngươi một lời ta một câu, tán gẫu cao hứng, từ Long Vương thêm mắm dặm muối, các loại tán gẫu đến trung học lớp nào ai ai ai yêu ai ai ai, một năm nào buổi tối từng xuất hiện án cưỡng gian chưa thành, các nam sinh kết bạn đưa nữ sinh không ở trường về nhà...

Đồng hương, bạn học, cùng với hứng thú chung, khiến nụ cười trên mặt Lâu Thành căn bản chưa từng rút đi chút nào, chỉ cảm thấy đêm nay tất cả đều là tốt đẹp như vậy.

Bốp!

Đột nhiên, bả vai hắn bị người ta vỗ một phát, giật mình vội vàng quay đầu, chỉ thấy Thái Tông Minh hai tay cắm ở trong túi quần, cười tủm tỉm nói: “Được đấy, Chanh Tử, vô sự tự thông!”

“Thông cái gì mà thông? Cậu đang nói gì?” Lâu Thành theo bản năng nói có lệ.

Thái Tông Minh chậc chậc nói: “Cậu tự đi soi gương, nụ cười trên mặt, quả thực minh bạch rõ ràng viết bốn chữ ‘lòng xuân xao động’, có phải đang nói chuyện phiếm với nữ thần của cậu hay không?”

“Ừm.” Lâu Thành đỏ mặt già, đành phải thừa nhận.

Thái Tông Minh móc di động xem thời gian: “Được rồi, Chanh Tử, tán gẫu đến nơi đây là được rồi, phải thừa dịp đề tài còn chưa tiến vào giai đoạn không thú vị kịp thời dừng lại, như vậy có thể lưu lại ấn tượng tốt nhất cho nữ sinh, gia tăng giá trị chờ mong nói chuyện phiếm cùng cậu của cô ấy.”

“Không hổ là chuyên nghiệp...” Lâu Thành phỉ nhổ một câu, cầm lấy di động, cảm thấy rất có lý lại lưu luyến phát ra vẻ mặt cười, “Mình còn có bài tập phải làm, sau này tán gẫu sau, lớp võ đạo buổi sáng ngày mai!”

Nghiêm Chiêu Kha trả lại vẻ mặt cười tủm tỉm: “Lớp võ đạo ngày mai gặp ~ “

Sau khi rời khỏi giao diện đối thoại, Lâu Thành xem tin tức khác, nhặt thứ quan trọng trả lời, sau đó rời khỏi QQ, nhét di động cất đi, nhìn về phía Thái Tông Minh: “Tình Thánh, lớp võ đạo buổi sáng ngày mai, muốn đi không?”

Nói chuyện phiếm cao hứng phấn chấn im bặt mà dừng lại, trong lòng mình thật sự buồn bã như mất mát.

“Đi! Để bọn họ kiến thức một chút sự lợi hại của tôi cao thủ che giấu này!” Thời khoá biểu của Thái Tông Minh cùng Lâu Thành nhất trí, cũng không có gì do dự.

“Xì, cẩn thận bị đánh thành gấu chó.” Lâu Thành phỉ nhổ một câu, hai người hi hi ha ha về tới ký túc xá.

Sau khi mọi người rửa mặt lên giường, Triệu Cường, Khâu Chí Cao cùng Trương Kính Nghiệp vẫn đang lẩm bẩm chuyện hẹn hò thứ sáu, mặc sức tưởng tượng tướng mạo cùng tính cách bốn vị nữ sinh đối diện, mà Lâu Thành lấy ra di động, hồi tưởng lại nhấm nuốt vừa rồi nói chuyện phiếm với Nghiêm Chiêu Kha, từng câu từng chữ, lặp đi lặp lại mặc niệm, trong lòng vui sướng nhét ngang, trầm tĩnh an bình, thỉnh thoảng mới tiếp lời ba thanh niên dâng trào hormone kia, câu có câu không nằm nói chuyện.

Sau khi tắt đèn, đêm dần dần khuya, ký túc xá dần dần yên tĩnh, Lâu Thành bất tri bất giác tiến vào mộng đẹp, có một giấc mơ kỳ quái, giấc mơ hưng phấn và sợ hãi cùng tồn tại.

Ở trong mơ, Lâu Thành học võ tiến triển cực nhanh, ngắn ngủn vài năm đã được giới võ đạo thật sự ưu ái, cũng lấy thân phận mới ra đời đánh bại Tiền Đông Lâu, lấy được hàm tước “Võ Thánh”, đặt song song với “Long Vương” Trần Kỳ Đảo đứng ở đỉnh phong võ đạo trong nước, đồng thời thu hoạch fan không đếm xuể, có đủ loại hậu viên đoàn, được từng vị mỹ nữ cảm giác hẳn là rất đẹp theo đuổi ngược, nhưng mình tuân thủ nghiêm ngặt nguyên tắc, chỉ hỏi tâm linh, kháng cự đủ loại dụ hoặc, cuối cùng mang theo Nghiêm Chiêu Kha bước vào điện phủ hôn lễ, chung quanh là Thái Tông Minh, Triệu Cường, Khâu Chí Cao, Trương Kính Nghiệp đám bạn học, vây xem cùng chúc phúc, phía trước là lão ba cùng lão mẹ vất vả nửa đời kiễng chân chờ mong.

Nhưng đúng lúc này, Lâu Thành phát hiện làn da mình cháy đen từng chút một, mạch máu bên trong như là đang kịch liệt thiêu đốt, mà sau lưng sương trắng bao trùm, khí lạnh toát ra, giống như lâm vào núi băng Nam Cực, giống con cá trắm đen chết đi kia như đúc.

Trong sự sợ hãi không tên, hắn quay đầu nhìn, chỉ cảm thấy ánh mắt Nghiêm Chiêu Kha nhìn mình là xa lạ như vậy sợ hãi như vậy.

“A!”

Lâu Thành chợt mở mắt, phát hiện mình đang nghiêng người cuộn lại ngủ, một mảng ánh sáng mờ nhạt từ ngoài cửa sổ chiếu vào, mang ký túc xá tối đen nhuộm u ám, trong tầm mắt giường, bàn, ghế cùng màn thì quen thuộc lại xa lạ, có cảm giác trong mơ không biết thân là khách.

Sững sờ một lát, hít sâu vài cái, hắn rốt cuộc xác định mình ở nơi nào, đang làm gì.

“Gặp ác mộng...” Lâu Thành nhìn sắc trời dần sáng ngoài cửa sổ, nhất thời thế mà hoảng hốt, giấc mơ vừa rồi đã trở nên mơ hồ, chỉ nhớ rõ nó chịu tải toàn bộ ảo tưởng toàn bộ tự sướng cùng toàn bộ sợ hãi của bản thân.

Cầm lấy di động, ấn sáng màn hình, hắn phát hiện mới không đến bảy giờ, muốn ngủ bù thêm chút, nhưng lại mãi khó có thể ngủ được, trằn trọc đến bảy giờ rốt cuộc bò dậy, đi ra khỏi phòng ngủ nhỏ, vào gian rửa mặt.

Xử lý xong tất cả cái này, hắn ngồi ở trong phòng khách, lấy di động quét bài viết diễn đàn, thấy được các lão tài xế đêm khuya lên đường, nhịn không được mỉm cười, tâm tình dần dần bình ổn, chờ mong đối với võ đạo bản thân sau khi thân mang Kim Đan dâng trào lên, chờ mong đối với lớp võ đạo hôm nay dâng trào lên, chờ mong đối với câu “lớp võ đạo ngày mai gặp” kia của Nghiêm Chiêu Kha dâng trào lên!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch