Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Võ Đạo Tông Sư

Chương 18: Mỗi người đều có tiền đồ của mình (2)

Chương 18: Mỗi người đều có tiền đồ của mình (2)




Đợi lực lượng và bộ pháp đều rèn luyện xong, Lâu Thành cho dù có “Kim Đan” tiết ra dòng chảy nóng bổ khuyết tiêu hao, rút đi mỏi mệt, vẫn toát mồ hôi đầy người, đang muốn tìm Nghiêm Chiêu Kha, nói chuyện phiếm vài câu, sau đó kéo Thái Tông Minh đi quẹt thẻ tắm rửa, kết quả không đợi Thi lão đầu tuyên bố lớp võ đạo chấm dứt, xã trưởng Trần Trường Hoa đã đi ra khỏi đội ngũ.

“Thi giáo luyện, con gần đây muốn tham gia thi đấu định phẩm, nhưng thiếu diễn luyện thực chiến cần thiết.” Trần Trường Hoa dừng một chút, quay đầu nhìn thoáng qua Lâm Khuyết, sau đó mỉm cười nói, “Cho nên hy vọng khiêu chiến Lâm Khuyết sư đệ, còn xin ngài đến làm trọng tài, miễn cho xuất hiện bị thương, như vậy thì không ổn.”

Lời này vừa nói ra, rất nhiều xã viên võ đạo xã đều hít sâu vào, tuy nói lúc hội đón người mới đến Trần Trường Hoa đã rõ ràng toát ra bất mãn đối với Lâm Khuyết, tựa như một núi không chứa được hai hổ, nhưng ai cũng không ngờ được, ở trên tiết đầu tiên, hắn liền trực tiếp mở miệng khiêu chiến Lâm Khuyết.

Hắn có nắm chắc như vậy?

Chẳng lẽ hắn đã có tiêu chuẩn chuyên nghiệp cửu phẩm, không tồn tại phẩm giai chênh lệch?

Lâu Thành cũng không ngờ Trần Trường Hoa thế mà vội vàng như thế, nghiêng đầu nhìn nhìn Thái Tông Minh, lại thuận thế tìm tìm Nghiêm Chiêu Kha, đáng tiếc cách nhiều tầng đầu người, chưa thể phát hiện.

Thái Tông Minh chậc chậc cảm khái: “Không ngờ được con tinh tinh này vẫn là có đầu óc, biết khiêu chiến cần sớm làm.”

“A?” Lâu Thành thu hồi ánh mắt, nghi hoặc nhìn Thái Tông Minh, đợi giải thích.

“Ở trước cảnh giới ‘Đan Khí’, cao to khỏe mạnh là ưu thế rất lớn, vận dụng tốt, rõ ràng chỉ có tiêu chuẩn võ đạo nghiệp dư nhị tam phẩm, cũng có khả năng thông qua thi đấu chuyên nghiệp định phẩm, lấy được chứng nhận cửu phẩm, ặc, tổng hợp thực lực mà nói, cũng là chuyên nghiệp cửu phẩm thật sự, không có bất cứ vấn đề gì.” Thái Tông Minh từng tiếp nhận giáo dục võ đạo chính quy nhiều năm, phân tích đạo lý rõ ràng, “Lâm Khuyết là võ giả thiên tài, mười tám tuổi đã là chuyên nghiệp cửu phẩm, cho hắn thêm hai tháng, ba tháng, nửa năm, chưa chắc không thể tiến thêm một bước, cho dù không thể đột phá tới cảnh giới ‘Đan Khí’, được lợi tiến bộ cũng khẳng định nhiều hơn con tinh tinh kia, chênh lệch sẽ chỉ càng ngày càng lớn.”

“Cho nên Trần Trường Hoa muốn thừa dịp bây giờ chênh lệch còn chưa lớn thêm, khiêu chiến Lâm Khuyết, hung hăng đánh bại hắn, lưu lại bóng ma tâm lý cho hắn, ở trước khi tốt nghiệp duy trì được địa vị của bản thân.” Lâu Thành giật mình nói.

“Bóng ma tâm lý? Cậu đọc tiểu thuyết nhiều quá à?” Thái Tông Minh liếc Lâu Thành một cái, “Nhưng Trần Trường Hoa nếu mượn thắng lợi này dâng lên khí thế, ý chí lực lượng quán thông, có lẽ thực có hi vọng tiến một bước, ừm, hắn bây giờ hẳn là tự tin có tiêu chuẩn chuyên nghiệp cửu phẩm, nếu không sẽ không trực tiếp khiêu chiến.”

Trong lúc hai người thảo luận, Thi lão đầu cười tủm tỉm nhìn về phía Lâm Khuyết:

“Trò muốn tiếp nhận khiêu chiến không?”

“Được.” Lâm Khuyết lạnh nhạt trả lời, không thấy chút gợn sóng.

Trần Trường Hoa quay đầu “lễ phép” cười, bước về phía lôi đài, theo hắn từng bước leo lên, khí thế toàn thân đều đã xảy ra biến hóa, như là mãnh hổ giương nanh vuốt, trâu cúi thấp đầu xuống.

Có thể ở võ đạo xã ngồi vào vị trí xã trưởng, hắn quả thật có vài phần bản lãnh thực... Lâu Thành thầm nghĩ, mang ánh mắt dời về phía Lâm Khuyết.

Lâm Khuyết lau mồ hôi trên mặt, không nhanh không chậm đi về phía lôi đài, một thân quần áo luyện công màu trắng phụ trợ hắn phong thần tuấn lãng, khí chất lạnh lùng, hấp dẫn được ánh mắt của mọi người.

Đi lên lôi đài, Lâm Khuyết không có biến hóa trên khí thế, hai chân đứng bất đinh bất bát, mặt không biểu cảm nhìn về phía Trần Trường Hoa.

Đợi Thi lão đầu chậm rãi đến, đứng ở bên cạnh, đảm đương trọng tài, Trần Trường Hoa chắp tay nói: “Xin Lâm sư đệ chỉ giáo.”

Bởi phẩm giai thấp hơn đối phương một bậc, hắn dẫn trước ra tay, phủ phục eo lưng, lần lượt thay đổi bộ pháp, như là một con rắn độc nửa trái nửa phải lao về phía Lâm Khuyết.

“Tinh tinh bộ pháp không tệ.” Thái Tông Minh bên cạnh Lâu Thành khen một câu, ai cũng không ngờ, Trần Trường Hoa thoạt nhìn chính là lấy lực lượng cùng thể trạng sở trường lại có bộ pháp linh động như thế, hai thứ xứng đôi, tuyệt đối không phải một cộng một, khó trách dám khiêu chiến Lâm Khuyết.

Lâm Khuyết bước chéo chân trái, giống như muốn tránh đi một cú vồ này của Trần Trường Hoa, ai ngờ chân trái hắn vừa mới chạm xuống đất, Trần Trường Hoa đột nhiên biến hóa bộ pháp, chân phải dậm một phát, lấy bả vai cùng cánh tay làm góc, hung hăng húc về phía vị trí kia Lâm Khuyết ý đồ né tránh đi, khí thế dị thường hung mãnh, giống như một con trâu rừng nổi điên!

Tiếng kêu khẽ nhất thời từ các phương hướng vang lên, đều là đang lo lắng cho Lâm Khuyết, cú húc này hung mãnh chỉ thấy thôi đã làm trong lòng bọn họ run sợ, Lâu Thành cũng hoài nghi, nếu đổi chỗ, mình cho dù có tư thế ngăn trở, dưới cú va chạm này cũng tất nhiên gãy xương cánh tay, gãy xương sườn, bay ngang ra ngoài.

Đây là tiêu chuẩn chuyên nghiệp cửu phẩm!

Hơn nữa là điểm mạnh của Trần Trường Hoa, điểm yếu của Lâm Khuyết!

Đúng lúc này, eo lưng Lâm Khuyết bắn ra, xương sống giống như mãnh xà động, chân trái bước ra chưa từng hoàn toàn chạm đất, trọng tâm liền về tới chân phải, lấy đây là trục, một cú xoay người, thế mà lại vòng đến sau lưng Trần Trường Hoa, tay trái nâng lên, ngắn gọn mạnh mẽ giật cùi trỏ về phía sau.

Động tác vừa rồi của hắn thế mà lại là hư chiêu, là cạm bẫy!

Trần Trường Hoa vồ trượt, sau lưng lại có tiếng xé gió truyền đến, đành phải hung hăng hạ quyết tâm, dựa thế đi về phía trước, vồ ngay tại chỗ, như con lừa lười lăn lộn, tránh được cú giật cùi trỏ về phía sau lưng mình.

Hắn trong lúc quay cuồng muốn mang eo bụng dùng sức bắn lên, Lâm Khuyết bước lướt một cái, đến bên cạnh hắn, sau đó giống như vụt roi vụt ra chân phải của bản thân, vang một tiếng thanh thúy giữa không trung!

Bốp!

Hai bàn tay Trần Trường Hoa lấy chiêu Như Phong Tự Bế đưa ngang ở trước người, chặn một cú roi chân này, nhưng vẫn dời về phía nửa mét, hổ khẩu hai tay cũng vỡ hết ra, chảy ra máu tươi.

Lâm Khuyết được thế không tha người, một cú roi chân tiếp lại một cú roi chân, đều không cao hơn đầu gối, mang theo tiếng vang thanh thúy bốp bốp, không ngừng va chạm với hai tay Trần Trường Hoa.

Bốp bốp bốp!

Trần Trường Hoa bị cứng rắn đẩy ra bên cạnh lôi đài, hai tay đã be bét máu thịt.

Ngã xuống dưới, hắn vẻ mặt mờ mịt, tựa như không thể tin được mình thua đơn giản như vậy, ngay cả bản lĩnh vật sở trường nhất cũng chưa thể sử dụng ra.

Toàn bộ sân vận động võ đạo im lặng vài giây sau đó bộc phát ra hoan hô nhiệt liệt, vì cường giả chân chính mà ca!

Lâu Thành quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Nghiêm Chiêu Kha cũng là giơ cao hai tay, đầy mặt hưng phấn mà hoan hô.

“Trâu bò, Thái Tông Minh ta phục rồi, chuyên nghiệp cửu phẩm đúng là không tồi.” Bạn học Tiểu Minh lẩm bẩm.

Lâu Thành thu hồi ánh mắt, tâm tình có chút phức tạp, chờ hồi tưởng quyết đấu vừa rồi, trong lòng bỗng khẽ động.

Hư chiêu dẫn tới thắng lợi kia của Lâm Khuyết không phải là ứng dụng “cọc Âm Dương” sao?






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch