Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Võ Đạo Tông Sư

Chương 42: Huấn luyện viên, tôi muốn tham gia huấn luyện đặc biệt (1)

Chương 42: Huấn luyện viên, tôi muốn tham gia huấn luyện đặc biệt (1)




“Thi giáo luyện vạn tuế!” Thành viên huấn luyện đặc biệt đồng loạt hô, khổ mệt trong khoảng thời gian này đều giống như tiêu tán hết.

Sau khi hô xong, mọi người nhìn nhìn nhau, không hiểu sao có một loại cảm giác chúng ta là tập thể, ngay cả ánh mắt Trần Trường Hoa nhìn Lâm Khuyết cũng nhu hòa đi không ít.

Thi lão đầu cười đưa tay, ra hiệu bọn họ bình tĩnh:

“Thi đấu phân khu sắp tới, chúng ta còn có rất nhiều chuyện phải làm, một là sưu tập tình báo, mọi người chia một phần, mang tư liệu, video toàn bộ trận đấu năm trước thi đấu phân khu cùng thi đấu cả nước đều tìm ra, chờ rút thăm chấm dứt, xác định đối thủ, chủ lực cùng dự bị lập tức xem bộ phận đối ứng, tìm hiểu kẻ địch.”

Hắn vừa mới dứt lời, Lâm Khuyết liền giơ tay: “Thi giáo luyện, những tư liệu này con đều có.”

“Tốt, tốt lắm, đến lúc đó nhớ rõ truyền cho ta.” Thi lão đầu hài lòng gật đầu.

Đây là một lần Lâm Khuyết nói chuyện nhiều nhất Lâu Thành từ khi gia nhập võ đạo xã tới nay nghe được, khiến hắn nhịn không được muốn phỉ nhổ, dựa theo cách nói của bạn học Chủy Vương Thái Tiểu Minh, về sau võ đạo xã đại học Tùng Thành ra ngoài thi đấu, mọi người đều sẽ đồng tình, bởi vì bình luận viên sẽ nói, bạn học Lâm Khuyết chủ lực đứng đầu võ đạo xã đại học Tùng Thành là người câm điếc trời sinh, tuyển thủ thân tàn mà ý chí vững...

“Thứ hai sao, còn có một tuần, ta dạy cho các trò mười hai thức đấu pháp, mười hai kích đầu trong ‘Băng bộ’ Bạo Tuyết Nhị Thập Tứ Kích.” Thi lão đầu hoạt động gân cốt.

Hê hê, ta có thể học hai mươi tư đòn, các ngươi chỉ có một nửa, đây là đãi ngộ khác biệt nha... Lâu Thành nhất thời có chút đắc ý, nhân cơ hội ôn tập nắm giữ bộ phận phía trước.

Đến giữa trưa, đối luyện xong, Lâu Thành vài tuần như một ngày lại tới trước mặt Nghiêm Chiêu Kha cùng Quách Thanh.

“Không biết lần này sẽ là vị nhất phẩm cường giả nào đến.” Nghiêm Chiêu Kha chủ động mở miệng, có hứng thú hóng hớt.

Lâu Thành cười khẽ mở miệng: “Mình biết.”

“Ai thế?” Đôi mắt đen nhánh của Nghiêm Chiêu Kha sáng quắc, làm người ta không tự giác liền sa vào ánh mắt.

“Lương Nhất Phàm của Tinh Hải.” Lâu Thành nào sẽ cố tạo sự tò mò.

“Lương Nhất Phàm?” Khuôn mặt hơi gầy của Nghiêm Chiêu Kha toát ra sắc thái vui sướng, “Hắn cũng là thần tượng của mình!”

Bên cạnh Quách Thanh cũng hưng phấn không hiểu.

“Thần tượng của cậu thật nhiều...” Lâu Thành trêu chọc một câu.

Nghiêm Chiêu Kha phồng quai hàm, lộ ra sự hài hước: “Nếu là Long Vương, Chanh Tử, mình muốn xông vào chỗ cậu bảo an, cậu sẽ thả cho đi không?”

“Mình đã sớm làm phản đồ rồi!” Lâu Thành chém đinh chặt sắt trả lời.

Hai bên nhất thời bật cười, qua một lát, Nghiêm Chiêu Kha mới thở dài: “Hy vọng Thi giáo luyện thành công, để chúng ta đều lấy được kí tên.”

Kí tên... Lâu Thành đọc thầm một lần.



* * *



Một tuần sau đó, một giờ rạng sáng, phụ cận khách sạn đại học Tùng Thành, đêm dài người không tĩnh.

Lâu Thành cùng Thái Tông Minh mặc quần áo luyện công đặc chế của võ đạo xã, giắt bộ đàm, canh giữ ở cửa, sau lưng là đại sảnh sáng sủa đèn đuốc như cũ, trước mắt là đầy bóng người che giấu ở dưới bóng đêm, xung quanh phân bố ban bảo vệ, hội học sinh cùng thành viên khác của võ đạo xã.

“Trường học thật keo kiệt, để chúng ta thức đêm làm bảo an, cũng chỉ tặng một bộ quần áo võ đạo.” Thái Tông Minh kéo kéo quần áo võ đạo nền trắng viền đen trên người, phỉ nhổ nói, “Nếu không phải vị kia nhà tôi thích Lương Nhất Phàm, muốn kí tên, tôi sẽ không đến.”

Lâu Thành “u oán” nhìn hắn một cái: “Chủy Vương, cậu lúc ấy không phải nói như vậy, nói cái gì một đời hai huynh đệ, Chanh Tử, nếu tôi không giúp cậu ai sẽ giúp cậu...”

Tuy tôi cũng là vì xin kí tên cho Nghiêm Chiêu Kha mới tích cực như vậy!

“Ha ha.” Thái Tông Minh cười gượng hai tiếng, “Nếu chỉ xin kí tên, tôi hoàn toàn có thể ủy thác cho cậu mà, Tần Mặc không phải cũng nói, cậu nếu có thể giúp hắn xin được một chữ ký, hắn liền bao cậu thức ăn một tuần, không phải vì tình huynh đệ, tôi đáng giá thức đêm cùng cậu sao? Lương Nhất Phàm sao còn chưa đến?”

“Nói là chuyến bay mười hai giờ năm phút, tới đây hơn bốn mươi phút đi, máy bay lại rất ít không đến trễ.” Lâu Thành nhìn xung quanh, chỉ thấy khắp nơi đều là người, ngồi xổm, đi qua đi lại, cầm biểu ngữ, khe khẽ nói nhỏ, vẻ mặt phấn chấn, máy chụp ảnh, lấy người trẻ tuổi là chính.

Thái Tông Minh nhìn cảnh tượng như vậy, chậc chậc cảm khái: “Giờ cũng hơn nửa đêm rồi, còn có thể có mấy trăm fan như vậy chờ ở đây, sức kêu gọi của nhất phẩm cường giả thực cao.”

“Đây còn là nơi chúng ta có thể nhìn thấy.” Lâu Thành cười nhẹ nói, “May mà tôi tìm Thi lão đầu kéo quan hệ, bằng không cậu cảm thấy hai chúng ta dựa vào cái gì có thể thủ ở chỗ này? Hội học sinh cùng ban bảo vệ đám người đó đỏ mắt lắm.”

Đây là vị trí tốt tiếp xúc khoảng cách gần!

“Chanh Tử, tôi sẽ khen cậu thật nhiều!” Thái Tông Minh dựng thẳng ngón cái, “Chờ trời sáng thay ca, cậu còn đi rèn luyện võ đạo sao?”

Lâu Thành mỗi ngày hơn năm giờ ra ngoài rèn luyện, giấu được người khác, không thể giấu được đám bạn cùng phòng ký túc xá, hắn đã sớm giải thích, mình luyện tập võ đạo thêm.

“Phải đi chứ, rèn luyện xong lại về ngủ, bằng không có chút việc có chút cái cớ thì không đi, sớm hay muộn sẽ buông lỏng.” Lâu Thành bình tâm tĩnh khí trả lời, không thấy khổ không thấy mệt, ngược lại cho rằng đương nhiên.

Khi hai người nói chuyện, bên ngoài đột nhiên xao động hẳn lên, giương mắt nhìn, nơi xa có ba chiếc xe hơi màu đen chạy thành đội đến.

Xe thong thả tới gần, tiếng gầm lần lượt bùng nổ ở xung quanh, rất nhiều người đang khàn cả giọng lại rất có tiết tấu hô:

“Lương Nhất Phàm! Lương Nhất Phàm! Lương Nhất Phàm!”

Từng cái biểu ngữ được kéo ra, ở dưới ánh đèn khách sạn như ẩn như hiện, hoà lẫn với ánh huỳnh quang khắp nơi, phân biệt viết “câu lạc bộ fan hâm mộ Tùng Thành Lương Nhất Phàm” các chữ, trường hợp nháy mắt đã có chút không khống chế được.

“Này, này, này, cửa mau lên đón, ngăn cản fan cùng phóng viên tới gần.” Bộ đàm trên người Lâu Thành cùng Thái Tông Minh phát ra tiếng ong ong hỗn loạn.

Hai người đều có chút bị trường hợp như vậy chấn trụ, sau khi liếc nhau mới hồi phục tinh thần lại, bước nhanh ra ngoài, cùng bảo an khác cùng nhau đến bên cạnh xe vừa đỗ lại, kết thành vòng lớn, dựa theo biện pháp diễn luyện, tay nắm tay ngăn trở fan như thủy triều lao tới cùng phóng viên ý đồ đục nước béo cò.

Lực lượng “thủy triều” một đợt lại một đợt, tương đối hung mãnh, phòng tuyến bên ngoài đám người Lâu Thành thiếu chút nữa đã bị phá tan, may mà Thái Tông Minh nghiệp dư ngũ phẩm không phải ăn chay, Lâu Thành phối hợp cùng lực lượng lại tăng lên rất nhiều, lúc này mới miễn cưỡng ngăn lại, đưa tới những fan hâm mộ tức giận nhìn.

“Cậu nói, ở câu lạc bộ Tinh Hải hoặc là diễn đàn của Lương Nhất Phàm sẽ trực tiếp hay không, một đám người đang mắng chúng ta đám bảo an này thô lỗ lưu manh, không biết tốt xấu, không nói tình cảm?” Dưới loại tình huống này, Thái Tông Minh vẫn không ngăn được cái mồm kia của hắn, tìm được khe hở liền nói chuyện với Lâu Thành.

Lâu Thành khẩn trương cản lại, thuận miệng trả lời: “Nói không chừng còn có thể vu hãm chúng ta đánh người, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, không có tin tức cũng phải chế tạo ra tin tức.”






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch