Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Võ Đạo Tông Sư

Chương 60: Số 656

Chương 60: Số 656




Tiếng ngáy phập phồng, ngoài cửa sổ tiếng gió gào thét, thường thường có thể nghe thấy tiếng động cơ nổ vang qua, Lâu Thành có chút co quắp, lại có chút cảm giác văn thanh di thế mà độc lập, tựa như cả thế giới chỉ có mình còn tỉnh, còn đang hưởng thụ ban đêm mới mẻ yên tĩnh cùng xa lạ.

Thu hồi suy nghĩ, hắn nói cho mình mau chóng đi vào giấc ngủ, ngày mai còn có trận đấu, phải bảo trì tốt nhất trạng thái tinh thần.

Hắn gửi tin tức cho Nghiêm Chiêu Kha, nói mình đã bình an đến Viêm Lăng, sau đó mang điện thoại di động sạc điện, đặt ở dưới gối đầu mé trong, miễn cho bị người ăn trộm, tiếp theo, vì đối kháng tạp âm khò khè, ôm nguyên thủ nhất, quan tưởng nhập tĩnh, ở trong tinh vân lấp lánh chậm rãi chuyển động chạy xe không ý niệm.

Bất tri bất giác nặng nề ngủ, nhưng lúc năm rưỡi dậy, đồng hồ sinh vật thúc giục, Lâu Thành tự nhiên tỉnh dậy, không dựa vào giường, lưu loát xoay người, khoác thêm * áo khoác.

Đánh răng xong, dùng nước lạnh rửa mặt, chải đầu, hắn một lần nữa có tinh thần hẳn lên, mở ra ngăn tủ, lấy đồ ra, tìm kiếm ba lô, mang bộ bên trong đổi thành quần áo võ đạo “câu lạc bộ Long Hải” màu xanh đen, sau đó, đeo hành lý, rón ra rón rén rời phòng thuê, ở trong ánh mắt kinh ngạc của người đứng trực làm thủ tục, rời khỏi cửa.

Mùa đông hơn năm giờ sáng còn rất tối, chưa có quán ăn sáng nào mở, chỉ có mấy người vệ sinh ở phụ cận quét tuyết đọng, may mắn là thành phố lớn, khắp nơi đều có đèn đường, ở trong gió lạnh thấu xương soi sáng con đường phía trước cho người ta.

Lấy ra di động, mở ra bản đồ, tìm nơi thi đấu cùng vị trí tuyến đường trước mắt, Lâu Thành nói thầm:

“Mới hơn hai mươi km, không phải quá xa, dứt khoát chạy qua, vừa lúc coi như luyện tập buổi sáng, làm nóng người cho trận đấu.”

Hơn hai mươi km? Không phải quá xa? Người vệ sinh bên cạnh ngẩng đầu, mờ mịt nhìn về phía Lâu Thành, hoài nghi mình nghe lầm.

Cho dù ngồi xe, thế này cũng không gần nhỉ?

Hoạt động gân cốt một phen, Lâu Thành đeo ba lô, bắt đầu chạy, nghênh đón gió lạnh, xông vào bóng tối, chạy mãi tới khi nắng sớm chiếu rọi, mặt trời mọc lên ở phương đông, xe trên đường dần dần nhiều lên.

Không đến bảy giờ, hắn đã đến nơi thi đấu —— Võ đạo quán Viêm Lăng thị, ở phụ cận đứng tĩnh cọc, luyện đấu pháp, hoàn thành làm nóng người, lúc này mới tìm hàng ăn sáng, một hơi ăn năm cái bánh bao thịt chiên thật to, thỏa mãn uống chén sữa đậu nành.

Lúc này, di động vang lên tít tít, Nghiêm Chiêu Kha trả lời tin tức: “Chanh Tử lười, mau rời giường! Cẩn thận muộn trận đấu!”

Nơi xa lạ, nói chuyện phiếm quen thuộc, trên mặt Lâu Thành không tự giác liền hiện ra nụ cười: “Người đẹp trai đã sớm dậy rồi! Mình cũng đã đến phụ cận sân vận động thi đấu rồi.”

“Vì thi đấu cậu cũng thật cố gắng, tối hôm qua muộn như vậy mới ngủ.” Nghiêm Chiêu Kha gửi biểu cảm “xoa xoa đầu”, “Tinh thần có khỏe không? Nếu thời gian cậu ra sân ở buổi chiều, có thể tìm một chỗ ngủ một giấc trước.”

“Khẩn trương lại hưng phấn, tinh thần tốt.” Lâu Thành miêu tả chi tiết trạng thái của mình, gửi biểu cảm cười ngây ngô.

Nghiêm Chiêu Kha không nhắc lại đề tài Lâu Thành biểu hiện thật tốt, tán gẫu cho tới lúc đến sân bay, đi lên máy bay, đóng lại công cụ thông tin.

Lâu Thành thu hồi di động, đeo ba lô, đi tới chỗ tiếp đãi của ban tổ chức giải đấu, xếp hàng mấy phút, mang tờ giấy mời kia đưa cho cô nương tiếp đãi.

Cô nương thanh tú đeo kính nhạt màu lật xem giấy mời, nhập số vào máy tính, đối chiếu tin tức.

“Xin ngài cho tôi chứng minh thư xác minh một lần.” Cô hơi tỏ ra tò mò nhìn Lâu Thành một cái.

Chưa có phẩm giai, tràn đầy hương vị học sinh, hắn là như thế nào lấy được giấy mời?

Lâu Thành lấy ra chứng minh thư, đưa qua, cô nương tiếp đãi cẩn thận xác minh mấy lần mới trả lại, cũng cho một tấm thẻ tròn màu đen, to bằng nửa bàn tay, trên có phù điêu phượng hoàng, viết con số “656” .

“Đây là dãy số cùng bằng chứng ra sân của ngài, sau khi tiến vào sân vận động, đi trước mỗi màn hình lớn xem bảng đối trận, tìm được đối thủ, chỗ lôi đài cùng trận thứ mấy của mình, trước tiên đi bên cạnh chờ, nếu muốn tư liệu chi tiết hơn của đối thủ, có thể đi quầy phục vụ lấy.” Cô nương thanh tú nghiêm túc phụ trách nói một lần.

“Phiền toái cô rồi.” Lâu Thành mỉm cười cảm ơn, “Thật ngại quá, hỏi một vấn đề nữa, có chỗ gởi lại hành lý không?”

“Có, tìm quầy phục vụ.” Cô nương tiếp đãi lộ ra nụ cười tiêu chuẩn.

Võ đạo quán Viêm Lăng thị lớn hơn Lâu Thành tưởng tượng, chỗ ngồi ít nhất có hai ba vạn, ngoài lôi đài thật lớn giữa sân, sân luyện tập chung quanh dùng dây màu trắng ngăn ra chín lôi đài đơn giản, ở mấy lượt ban đầu, khi võ giả đông đúc, mười lôi đài sẽ đồng thời tiến hành thi đấu, sau một trận nối tiếp một trận, bộ phận được chú ý nhất thì an bài ở lôi đài trung ương.

Đến lúc thi đấu tiểu tổ, lôi đài đơn giản được thu lại, chỉ tỷ thí ở lôi đài trung ương.

Trong sân vận động có rất nhiều màn hình lớn, để người xem nơi xa sử dụng hoặc chiếu lại khoảnh khắc đặc sắc, lúc này đang lướt web biểu hiện bảng đối trận, Lâu Thành đến phía trước một khối trong đó, căn cứ dãy số tìm kiếm tên mình.

Lật vài trang màn hình, hắn rốt cuộc thấy được mình:

“Lôi đài thứ bảy, trận đấu thứ năm, ‘số 656’ Lâu Thành, mười tám tuổi, không có phẩm giai, ‘số 237’ Lưu Ứng Long, hai mươi hai tuổi, nghiệp dư tứ phẩm.”

Móa, vừa tới liền gặp phải cao thủ nghiệp dư tứ phẩm... Lâu Thành tủi thân và uất ức một trận, tuy tốt hơn trực tiếp gặp được chuyên nghiệp cửu phẩm thậm chí bát phẩm cường giả rất nhiều, nhưng đối với mình mà nói, đây đã là lá thăm cực tệ, nếu đối trận nghiệp dư thất bát phẩm, mình vẫn rất có lòng tin.

Chẳng lẽ thật phải đi chơi một vòng, hôm nay đổi vé về nhà?

Thôi, coi như gia tăng kinh nghiệm thực chiến!

Phía trước một màn hình khác, mấy nam tử cũng đang xem bảng đối trận.

“Mười tám tuổi, chưa có phẩm giai, đại sư huynh, vận khí của anh thật sự không tồi nha.” Một người để ria bọc áo lông đậm màu cười nói với kẻ cầm đầu.

Kẻ cầm đầu là người trẻ tuổi chiều cao bình thường, lông mày rậm nhưng hỗn độn, trán có dấu vết mụn thanh xuân lưu lại, hắn thu hút người ta chú ý nhất là hai cánh tay kia, so với người bình thường dài hơn rất nhiều, gần như tới đầu gối, khá khoa trương.

Đối mặt các sư đệ sư muội hoan hô, Lưu Ứng Long bình tĩnh lắc đầu: “Tạm thời không đáng cao hứng.”

“Vì sao không đáng cao hứng? Đại sư huynh, đây là đối thủ tốt nhất tốt nhất rồi nhỉ? Mười tám tuổi, chưa có phẩm giai!” Một cô gái mặc quần áo võ đạo nghi hoặc nói.

Lưu Ứng Long hít một hơi thật sâu: “Còn có một loại người cũng là mười tám tuổi chưa có phẩm giai, đệ tử đích truyền môn phái lớn võ hội lớn khinh thường tham gia thi đấu định phẩm nghiệp dư, chỉ chờ một khi xuất sư, định vị là chuyên nghiệp.”

“Cũng đúng.” Gã để ria lúc ban đầu lộ ra vài phần lo lắng, “Đại sư huynh, chúng ta đi lấy tư liệu chi tiết nhìn xem.”

Mười lôi đài đồng thời tiến hành thi đấu, khán giả tự nhiên không có khả năng đi thưởng thức hết, bọn họ sẽ làm ra chọn lựa tương ứng, mà chọn lựa tiêu chuẩn chính là xem bảng đối trận, căn cứ tình huống hai bên đối trận để xác định mình cảm thấy hứng thú hay không, thời gian thích hợp không, chờ sau khi có mục tiêu đại khái, sẽ đi quầy phục vụ đòi lấy tư liệu chi tiết của tuyển thủ, làm chân tuyển cuối cùng, về phần những võ giả cùng trận đấu được coi trọng, quầy phục vụ cũng sẽ hướng người xem đề cử.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch