Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Võ Đạo Tông Sư

Chương 63: Từng bước từng bước tích lũy người xem (1)

Chương 63: Từng bước từng bước tích lũy người xem (1)




Dựa theo cách nói của sư phụ, Luyện Thể cảnh thậm chí bộ phận rất lớn Đan Khí cảnh giao thủ, trừ phi gặp được Thiết Bố Sam Kim Chung Tráo các loại công pháp, nếu không mọi người đều là thân thể máu thịt, không chịu được súng ống, cũng không chịu được võ đạo quyền cước hoàn toàn phát lực, đừng nhìn lúc thi đấu thường thường sẽ giằng co thật lâu, nhưng thật sự phân thắng bại, cũng chỉ dính một hai đòn đánh như vậy, võ điển cổ đại thậm chí có câu, một đòn phân sinh tử!

“Đa tạ.” Hắn mỉm cười chắp tay nói.

Nhìn theo ba người bọn Lưu Ứng Long vài bước quay đầu một lần rời khỏi, vẻ mặt vừa sợ lại e ngại rời khỏi, Lâu Thành cũng rời lôi đài thứ bảy, cầm lại vật phẩm cùng áo khoác tùy thân, trầm tĩnh ổn trọng lẫn vào trong tuyển thủ cùng người xem lui tới.

Đến chỗ yên tĩnh, khóe miệng hắn chợt kéo lên, nắm tay giật cùi trỏ, vui mừng lộ rõ trên nét mặt:

“Ta thắng rồi!”

“Thật sự thắng rồi!”

Thắng một vị cao thủ nghiệp dư tứ phẩm!



* * *



Gã để ria mép khoác áo lông đậm màu cùng cô gái chơi di động sợ hãi đi theo sau lưng Lưu Ứng Long, thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía chỗ lôi đài thứ bảy, nhưng tuyển thủ cùng người xem lui tới đã mang tầm mắt bọn họ hoàn toàn ngăn cản.

Lưu Ứng Long lặng lẽ đi, không nói lời nào, khiến sư đệ cùng sư muội bị cảm thấy áp lực.

Đi một lúc, cô gái chơi di động rốt cuộc nhịn không được, rụt rè mở miệng: “Đại sư huynh, chúng ta bây giờ đi nơi nào?”

Lưu Ứng Long dừng bước, dừng vài giây, thanh âm khàn khàn nói:

“Phòng cấp cứu.”

Gã để ria mép cùng cô gái ngạc nhiên liếc nhau, hai mặt nhìn nhau, đại sư huynh không chỉ thua sinh viên chưa có phẩm giai kia, hơn nữa còn bị thương?

Ba người một lần nữa trầm mặc, xuyên qua đám người, đi về phía phòng cấp cứu.

—— Thi đấu võ đạo việc bị thương quá tầm thường, tàn tật và bỏ mình cũng ngẫu nhiên xuất hiện, cho nên mỗi lần thi đấu chính thức, ban tổ chức đều sẽ hợp tác với bệnh viện, ở nơi thích hợp trong sân vận động thiết lập phòng cấp cứu, làm xử lý trước.

...

Lâu Thành tươi cười đầy mặt, kích động bước đi, hưng phấn tràn hết lên trên mặt, hắn đã lấy về di động, đang đăng nhập QQ, chuẩn bị ngay lập tức chia sẻ vui sướng thắng lợi của mình với Nghiêm Chiêu Kha.

“Ha ha ha, trận đầu chính thức thi đấu thắng rồi! Thắng rồi thắng rồi thắng rồi!” Hai tay hắn ấn thật nhanh, gửi biểu cảm “cười đắc ý”.

Đương nhiên, Nghiêm Chiêu Kha còn ở trên trời, cần hơn mười một giờ mới có thể hạ cánh, không có cách nào lập tức đọc được, làm ra trả lời, mà cái này còn chưa suy xét đến delay muộn chút.

Sau khi gửi tin tức này, Lâu Thành tâm tình bình ổn một chút, nghĩ nghĩ, chưa mang chuyện này nói cho Thái Tông Minh, chờ sau khi mọi việc xong xuôi rồi nói, quỷ biết mình có thể đi đến một bước nào, nếu ngày mai vòng thứ hai đã bị đào thải, không phải không công chịu đựng bạn học Tiểu Minh cười nhạo sao?

Mở web, tiến vào diễn đàn, hắn lại lật một chút bài viết trực tiếp của “Con Đường Lôi Đài” cùng “Nhất Quyền Vô Địch”, muốn biết kết quả trận đấu của bọn họ thế nào, nhưng phát hiện trận đấu của hai vị này đều ở buổi chiều, hôm nay đang lượn lờ ở trong sân đấu, tùy duyên quan sát tỷ thí thi đấu lôi đài khác nhau.

“Đáng tiếc, trận đấu này của ta không có ai chú ý, không bao nhiêu người xem chứng kiến thắng lợi của ta...” Lâu Thành cảm thấy hơi tiếc nuối, thu hồi di động, hướng lôi đài trung ương đi đến, tính xem thêm trận đấu tích lũy thêm kiến thức.

Lôi đài trung ương an bài đều là trận đấu tương đối được chú ý hơn, nhưng được chú ý không ý nghĩa có võ giả chuyên nghiệp cửu phẩm ra sân, bởi vì nếu đối thủ của bọn họ tương đối yếu, vài đòn đã kết thúc chiến đấu, tính thưởng thức sẽ kém hơn rất nhiều, cho nên, trận đấu lôi đài trung ương tuần hoàn theo một nguyên tắc —— Tương đối cân bằng.

Đương nhiên, loại võ giả có tiếng tăm kia không ở hàng ngũ này, không ít người xem đến chính là vì xem bọn họ thi đấu, tự nhiên cũng sẽ an bài ở lôi đài trung ương.

Khi Lâu Thành tới lôi đài trung ương, nơi này vừa kết thúc một trận đấu, bộ phận người xem không thích màn hình lớn thích thưởng thức khoảng cách gần đang kịch liệt thảo luận.

“Võ quán Bạch Viên thực mạnh, khó trách hai năm gần đây ở trong thành phố tiếng tăm càng ngày càng vang, cũng truyền tới thành phố khác rồi.” Một thiếu niên mặt đầy mụn thanh xuân cảm khái nói với đồng bạn.

Đồng bạn hắn béo lùn chắc nịch liên tiếp gật đầu: “Đúng vậy, nghiệp dư ngũ phẩm với nghiệp dư lục phẩm, rõ ràng chỉ cao hơn một phẩm, lại thắng nhẹ nhàng như vậy, hai ba đòn đã giải quyết chiến đấu!”

“Ha ha, hắn như con khỉ nhảy nhót qua lại, vài cái đã mang đối thủ làm cho ngất rồi, theo không kịp tiết tấu của hắn. Đúng rồi, hắn tên là gì?” Bên cạnh một vị đại thúc mặc jacket da màu đen xen mồm nói.

“Hình như tên Tần Chí Lâm, một kẻ khá lợi hại trong đệ tử võ quán Bạch Viên.” Thiếu niên tràn đầy mụn thanh xuân tựa như là người địa phương Viêm Lăng, rất hiểu biết đối với võ quán Bạch Viên.

“Trong đệ tử võ quán Bạch Viên lợi hại nhất là người nào? Ta đi tìm trận đấu của hắn xem.” Đại thúc mặc jacket bừng bừng hứng thú.

Thanh niên mặt mụn thanh xuân nghĩ nghĩ nói: “Là đại sư huynh của bọn họ, hình như tên, tên Lưu Ứng Long, Lưu của Lưu Bị, Ứng của Ứng Cai (nên), Long của Long Vương.”

Đại thúc mặc jacket nhớ kỹ cái tên này, tính đi quầy phục vụ tra một chút trận đấu của Lưu Ứng Long ở lôi đài nào một trận nào.

Sau khi nhìn theo hắn rời khỏi, hai vị thiếu niên hầu như đồng thời mở miệng:

“Chúng ta báo võ quán Bạch Viên đi!”

Nghe bọn họ nghị luận, Lâu Thành lặng yên dâng lên một chút tự đắc, hê hê, đệ tử võ quán Bạch Viên rất lợi hại trong miệng các ngươi đã thua ta, đã thua ta!

Nhưng dựa theo cách nói của bọn họ, Thông Tí Quyền của võ quán Bạch Viên tựa như rất lợi hại, không thể mang Lưu Ứng Long coi là nghiệp dư tứ phẩm bình thường đối đãi, hắn có thể có chiến lực nghiệp dư tam phẩm.

Đương nhiên, phẩm giai kém một hai phẩm không phải khác nhau một trời một vực, tam tứ phẩm thậm chí cũng không coi là tuyệt vọng, thi đấu võ đạo một xem tiêu chuẩn bản thân, hai xem trạng thái lúc ấy, ba xem tâm chí mọi người, bốn xem đấu pháp tương khắc hay không, năm xem hiểu biết lẫn nhau, không phải đơn thuần phẩm giai có thể quy định chết, nếu không mọi người không cần thi đấu, lộ ra phẩm giai, chỉ cần không giống nhau, liền có thể phân ra thắng bại.

“Nếu tính như vậy, ta có thực lực đại khái mấy phẩm?” Lâu Thành vừa xem lôi đài trung ương thi đấu, vừa như có hứng thú tính, “Lực lượng của ta chỉ hơi kém hơn Lưu Ứng Long, linh hoạt cùng nhanh nhẹn chênh lệch rất lớn, nhưng năng lực phối hợp thân thể, năng lực bùng nổ ngắn ngủi, sức bền liên tục bùng nổ, ta đều hơn hắn rất nhiều, trình độ chuyên chú, trình độ cảm quan sâu sắc, những thứ này tạm thời không thể so sánh... Đấu pháp không kém, kinh nghiệm thực chiến yếu kém... Tính ra, tính ra, ta có thực lực đại khái nghiệp dư tam tứ phẩm?”

Không tính không biết, tính xong bị dọa nhảy dựng, có so sánh, có thực chiến, Lâu Thành trực quan cảm nhận được tiêu chuẩn của bản thân.

Lúc này mới hơn ba tháng thời gian, trong bất tri bất giác, mình đã có trình độ của Lý Mậu sư huynh? Có thực lực nghiệp dư tam tứ phẩm?

Ặc, không thể kiêu ngạo mù quáng, phải đánh thêm mấy trận, như vậy mới có thể xác định, mới có thể nắm chắc!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch