Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Võ Đạo Tông Sư

Chương 66: Quái lực kinh người (2)

Chương 66: Quái lực kinh người (2)




Khách sạn Phúc Lâm, Lâu Thành vừa mới tiến vào sảnh lớn, liền thấy rất nhiều người mặc quần áo võ đạo xếp hàng xử lý thủ tục vào ở.

“Làm ăn thật tốt...” Hắn cảm khái một câu, xếp đến cuối cùng đội ngũ, thoe thói quen móc di động, lên QQ, xem Nghiêm Chiêu Kha hạ cánh chưa, trả lời mình chưa.

Tít tít tít, tiếng tin tức QQ không ngừng vang lên, Lâu Thành liếc một cái liền thấy hình đại diện mèo dễ thương của Nghiêm Chiêu Kha đang nhảy lên.

“Vừa hạ cánh, không tệ nha, không mất mặt võ đạo xã đại học Tùng Thành chúng ta!” Nghiêm Chiêu Kha ở vài phút trước gửi tới biểu cảm che miệng cười, “( đưa microphone ) đối với trận đầu thi đấu chính thức thắng lợi, cậu có cảm tưởng gì?”

Nụ cười của Lâu Thành không tự giác hiện lên, ấn ngón cái, gửi biểu cảm đeo kính râm đắc ý: “Cảm tưởng à? Ặc, cảm tạ CCTV, cảm tạ MTV, cảm tạ KTV... Không đúng, cảm tạ bạn học Nghiêm Chiêu Kha, cảm tạ Thi giáo luyện, cảm tạ võ đạo xã, cảm tạ bạn học Lâm Khuyết.”

Qua mấy chục giây, Nghiêm Chiêu Kha trả lời trước biểu cảm “vịn vào tường cười to”, sau đó lại gửi biểu cảm “nhíu mày tức giận nhìn”: “Mình nói cảm tưởng thật!”

Lâu Thành trả lời ngiêm túc: “Lúc ấy khá khẩn trương, bởi đối thủ phẩm giai cao hơn mình rất nhiều, nhưng thật sự đánh, liền hoàn toàn quên khẩn trương, chỉ muốn mang kế hoạch dự định và rèn luyện lúc bình thường bày ra.”

“Đầu tiên, cậu chưa có phẩm giai, ‘So với phẩm giai của mình cao hơn rất nhiều’ câu này có lỗi ngôn ngữ, tiếp theo, hắn nghiệp dư mấy phẩm?” Nghiêm Chiêu Kha lần này dùng một cái biểu cảm mèo tò mò hot trên mạng hỏi.

Nhìn màn hình di động, nụ cười của Lâu Thành dần dần đậm lên: “Nghiệp dư tứ phẩm.”

Nghiêm Chiêu Kha phát ra biểu cảm con mèo “lão tử sợ tới mức đánh rớt cả con cá khô” kia: “Thật sự?”

“Thật sự! Mình lừa ai cũng sẽ không lừa cậu nha!” Lâu Thành lại lặng lẽ biểu đạt một phen sự coi trọng đối với cô gái.

Nghiêm Chiêu Kha phát ra biểu cảm “xoa xoa đầu”: “Ừm, bạn học Chanh Tử luôn luôn tương đối thành thực, cậu thắng như thế nào? Thực lực cậu sao mà nháy mắt tăng lên nhanh như vậy? Mình cảm giác đầu óc của mình cũng không đủ dùng nữa.”

“Biết người biết ta đi, mình sau khi nhìn thấy đối thủ, xin tư liệu chi tiết, phát hiện hắn am hiểu Thông Tí Quyền, vì thế lại tìm video Thông Tí Quyền xem, phát hiện bọn họ bộ pháp linh hoạt, thích nhảy nhót qua lại, lấy cái này dẫn dắt đối thủ.”

Ở trước mặt nữ hài tử yêu mến, Lâu Thành không giấu diếm, “Căn cứ những tư liệu này, mình định ra một kế hoạch, trước lộ lưng cho đối thủ, để hắn cho rằng bộ pháp thực hiện được, ép mình đến tuyệt cảnh, càng thêm thả lỏng cảnh giác, sau đó vận dụng cọc Âm Dương, nháy mắt khiến hắn chiêu thức dùng tới cuối, vòng đến sau lưng hắn, dựa vào Bạo Tuyết Nhị Thập Tứ Kích cùng cọc Điện Hỏa bùng nổ hoàn thành một đòn chiến thắng, sau đó chính là bình tĩnh ứng đối, thừa thắng đả kích... Ừm, mấu chốt thủ thắng ở chỗ hắn không biết mình, hơn nữa tương đối xem thường mình.”

Nghiêm Chiêu Kha qua vài phút mới trả lời: “Máy bay hạ cánh rồi ~ Xem miêu tả của cậu, thực có một loại cảm giác mình cũng đang tham gia trận đấu, cũng đang cùng đối thủ như vậy đấu trí đấu lực, đặc biệt đã nghiền, đặc biệt phấn khích, thật ra ông ngoại mình cũng từng nói, võ đạo phẩm giai là thể hiện tiêu chuẩn trường kỳ ổn định, mà cụ thể đến trong một trận đấu riêng, nhân tố ảnh hưởng thắng bại nhiều lắm.”

Mình chính là giấc mộng võ đạo kéo dài của cậu... Lâu Thành ở trong lòng lặng lẽ thổ lộ một câu: “Cậu về sau sẽ có cơ hội như vậy.”

Nghiêm Chiêu Kha phát ra biểu cảm “Đáng thương”: “Cậu tăng lên thật nhanh, không thể ngờ được cậu là như vậy Chanh Tử! Mình cũng không thể buông lỏng!”

Người xếp hàng phía trước Lâu Thành dần dần giảm bớt, chỉ còn bốn vị cuối cùng, bọn họ đều mặc quần áo võ đạo xanh tối, cổ tay áo cùng cổ áo phân biệt có hoa văn hình núi, một vị lão giả, một nam tử trẻ tuổi, hai cô gái trên dưới hai mươi.

Bọn họ đặt hai phòng, cầm thẻ phòng, rời khỏi quầy trước.

Lúc đi về phía thang máy, nam tử trẻ tuổi để tóc ngắn nửa tấc quay đầu nhìn thoáng qua Lâu Thành, nói nhỏ: “Cũng là người tham gia thi đấu lôi đài?”

Lão giả nhìn Lâu Thành, thấy hắn mặt đầy khí chất học sinh, đang cầm di động, tán gẫu cao hứng phấn chấn, cười rất ngu ngốc, vì thế lắc đầu nói: “Chỉ là người ham mê đi, đến xem thi đấu.”

Nam tử trẻ tuổi không nhiều lời, đưa tay nhấn nút thang máy, tay phải hắn khớp xương thô to, hơi tản ra màu sắt.

Lâu Thành xử lý xong xuôi vào ở, có một gian phòng hai giường, thuộc về bản thân, đây là vì nghỉ ngơi thật tốt thi đấu thật tốt mà xa xỉ một phen. Kim Đan có thể khôi phục thể lực lại không khôi phục được tinh thần, hơn nữa cũng xa xỉ không đến đâu, nơi này phòng nhỏ, phương tiện cũ kỹ, ngay cả nhà nghỉ cũng không bằng, cũng chỉ hơn một trăm.

Nghiêm Chiêu Kha bởi dậy sớm lại say máy bay, sau khi về nhà hàn huyên một lúc không kiên trì được nữa, đi ngủ bù, Lâu Thành tối hôm qua giấc ngủ không đủ, hôm nay trận đấu của bản thân lại đã chấm dứt, buông được tảng đá trong lòng, nghỉ ngơi chút dứt khoát bắt đầu giấc ngủ trưa.

Chờ hắn tỉnh lại, sắc trời đã tối tăm, căn phòng lộ ra yên tĩnh, giống như nháy mắt đã đi tới tận thế.

Lấy lại bình tĩnh, Lâu Thành lật di động, phát hiện trận đấu của “Con Đường Lôi Đài” cùng “Nhất Quyền Vô Địch” đã chấm dứt, hai người đều đạt được thắng lợi, theo ước định lộ ảnh.

“Con Đường Lôi Đài” để tóc ngắn rẽ ngôi lệch, diện mạo coi như đoan chính, tinh thần cũng không tệ, chỉ là vành mắt đen tương đối nặng. “Nhất Quyền Vô Địch” cao lớn anh tuấn, tóc ngắn lông mày kiếm, đưa tới không ít trả lời.

Thấy buổi chiều sắp sửa trôi đi, vòng thứ nhất hơn bốn trăm trận đấu sắp chấm dứt toàn bộ, Lâu Thành lười đi võ đạo quán nữa, tới công viên phụ cận rèn luyện trước một phen, tìm bữa cơm chiều, sau đó trở lại phòng, nằm ở trên giường, nói chuyện phiếm với Nghiêm Chiêu Kha, nói chuyện phiếm với các bạn học, thuận tiện lướt bài viết diễn đàn, xem video weibo.

...

Ngày hôm sau tám giờ bốn mươi phút, đại thúc mặc jacket da đến võ đạo quán, đến gần một màn hình, mở to mắt tìm kiếm chi tiết bảng đối trận.

“Số 656, Lâu Thành...” Hắn thấp giọng nói thầm.

...

Lưu Ứng Long đám đệ tử đi theo phía sau quán chủ Vu Hải Triều, một lần nữa bước vào sân vận động thi đấu.

Vu Hải Triều xa xa nhìn màn hình lớn, lẩm bẩm một câu:

“Số 656, Lâu Thành...”

...

Lâu Thành lúc này cũng đứng ở trước màn hình lớn, tìm kiếm dãy số cùng tên của mình, để xác định đối thủ vòng đấu loại thứ hai.

“Lôi đài thứ bốn, trận đấu thứ chín, ‘số 419’ Hồ Chính, hai mươi tuổi, nghiệp dư lục phẩm, ‘số 656’ Lâu Thành, mười tám tuổi, chưa có phẩm giai.”

Nội dung bảng đối trận chiếu vào con ngươi Lâu Thành, hắn hơi tỏ ra vui sướng lấy ra di động, ấn nhanh, gửi dòng tin tức cho Nghiêm Chiêu Kha: “Vận khí tốt hơn ngày hôm qua, là võ giả nghiệp dư lục phẩm.”

Nghiêm Chiêu Kha vẫn luôn chờ đợi kết quả rút thăm, lập tức gửi tới biểu cảm chống nạnh cười to đắc ý: “Xem đi, hôm nay có nhân phẩm của mình thêm vào, đúng là khác biệt!”

“Phải đó, ngày hôm qua cậu ngồi máy bay, chỉ dựa vào nhân phẩm của chính mình, hoàn toàn không đủ xem!” Lâu Thành nói hòa theo ca ngợi một câu.

Tất cả nhân phẩm của mình đều ở trên kỳ ngộ Kim Đan cùng theo đuổi cậu!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch