Cùng lúc lão mở miệng nói chuyện, Ngô Thế Thông cũng nhận thấy sự tình phát triển thoát ly bản thân dự tính, đối phương hình như có thần giúp, nhìn thấu nhất cử nhất động của mình.
Hắn tiếc bỏ qua ưu thế bắt được một cánh tay của đối phương, lòng nổ hung, tay phải uốn éo, muốn bẻ gãy xương cổ tay Lâu Thành, cho dù không thể thành công, cũng phải lấy đau đớn để hắn được cái này mất cái khác.
Tay phải Ngô Thế Thông vừa động, Lâu Thành liền có phát hiện, thân thể theo phương hướng vặn ngả qua một bên, hóa đi đại bộ phận thế, mượn đến một chút lực lượng, ở dưới tư thái thân thể đã nằm một nửa ở không trung, chân phải đá lên cao cao, lực lượng quật chân như sợi roi mềm, vung ‘BỐP’ về phía huyệt Thái Dương bên trái của Ngô Thế Thông.
Ở Luyện Thể cùng Đan Khí cảnh, đây là tráo môn của toàn bộ ngạnh công!
Tư liệu Nghiêm Chiêu Kha sưu tập thuyết minh rất rõ ràng Kim Chung Tráo cũng ở hàng ngũ này!
Ngô Thế Thông không dám chậm trễ, phần eo trầm xuống, khuỷu tay trái dựng thẳng đến bên tai, ‘PHÀNH’ chặn một cú đá này của Lâu Thành, mà trong tích tắc hắn sắp phản kích, cánh tay trái Lâu Thành bị nắm kéo về một cái, mượn dùng lực giằng co Ngô Thế Thông theo bản năng khẽ động, hơi điều chỉnh thân trọng tâm thể, đã khôi phục cân bằng, hơn nữa thuận thế hướng về phía trước, kéo gần lại khoảng cách, lại mượn đến lực lượng, đầu gối trái thúc lên, hung hăng húc về chỗ hạ âm (hạ bộ).
Ta cũng không tin, cảnh giới công phu khổ luyện của ngươi bây giờ có thể luyện đến nơi đây!
Ngô Thế Thông khẽ biến sắc, không kịp đá chân tấn công địch, chỉ có thể chân phải khóa chéo về phía trước, lấy đùi chặn Lâu Thành húc về phía yếu hại trí mạng.
Sau khi va chạm bắn ngược, Lâu Thành điều chỉnh trọng tâm, mượn đến lực lượng, trong đầu núi tuyết vạn cổ ầm ầm sụp đổ, dòng chảy màu trắng cuồn cuộn lấy tư thái nuốt hết tất cả mênh mông cuồn cuộn đổ xuống, hóa thành nắm tay, lại đánh huyệt Thái Dương Ngô Thế Thông.
Bạo Tuyết Nhị Thập Tứ Kích, Đại Tuyết Băng!
Cánh tay trái Ngô Thế Thông đã vận sức chờ phát động vội vàng đỡ tiếp, dựng thẳng ở bên cạnh huyệt Thái Dương.
BỐP! Cánh tay trái của hắn bị Lâu Thành đánh cho lắc lư, ở sau vài lần mượn lực, lực lượng hai bên lại một lần nữa xuất hiện nghịch chuyển, hơn nữa Ngô Thế Thông là vội vàng biến chiêu.
Vị trí khán đài, Lưu Ứng Long, Tần Chí Lâm đám đệ tử võ quán đều nhìn mà khó có thể nói thành lời, càng miễn bàn lão Trịnh, tiểu tình lữ cùng người xem khác, bọn họ lặng ngắt như tờ, trong ánh mắt thế mà lại là mờ mịt, không rõ vì sao Lâu Thành rơi vào tuyệt cảnh ngược lại chiếm thượng phong, gắt gao áp chế Ngô Thế Thông?
Biến hóa như vậy vượt qua trình độ nhận biết võ đạo của bọn họ!
“Đặc sắc!” “Con Đường Lôi Đài” cùng “Nhất Quyền Vô Địch” theo bản năng vỗ tay, kinh tâm động phách vì nghe kình giao thủ trong gang tấc.
“Bạo Tuyết Nhị Thập Tứ Kích” không hổ là võ công lấy nghe kình làm cơ sở, càng đánh càng mạnh, càng đánh càng điên!
Mà muốn làm nghe kình đến loại trình độ này, công phu nhập tĩnh của Lâu Thành vượt qua đoán trước không biết bao nhiêu, nếu không vị đệ tử tục gia chùa Đại Hành kia tuyệt không dám cho hắn cơ hội tương tự!
Sau khi đón đỡ, Lâu Thành lại mượn phản lực, cánh tay trái chợt rút về, ở dưới tình huống Ngô Thế Thông theo bản năng nắm chặt, lấy lực lượng chiếm thượng phong, dùng xương cổ tay đau đớn, đổi lấy kẻ địch thoáng mất đi trọng tâm, hướng phía trước lảo đảo một cái!
Trong lúc Ngô Thế Thông lảo đảo, Lâu Thành bước một bước, tay trái theo lực lượng hướng phía hắn đưa đi, nghênh đón, nắm tay phải xen lẫn thế tuyết lở, mênh mông cuồn cuộn ra đòn, lại đánh huyệt Thái Dương.
Trọng tâm chưa khôi phục, khó có thể phát lực, Ngô Thế Thông chỉ có thể chật vật phòng ngự, lại một lần nữa vội vàng giơ cánh tay, ngăn trở yếu hại.
Thế tuyết lở trong đầu Lâu Thành đạt tới đỉnh, tuyết đọng ức vạn tấn ầm ầm đổ xuống, trắng xoá không thấy ánh mặt trời.
PHÀNH! Một cú đấm của hắn đánh cho cánh tay Ngô Thế Thông bắn ngược, bật trúng huyệt Thái Dương.
THÙNG! Trong khoảnh khắc, trong đầu Ngô Thế Thông như có tiếng chiêng trống, bên tai vang lên ong ong, tầm mắt thoáng mơ hồ, năm ngón tay phải không khỏi hơi lỏng ra.
Tay trái Lâu Thành chộp ngược lại cánh tay hắn, thân thể khẽ xoay áp sát, dùng sức hất, trực tiếp cho đòn vật lưng!
PHỐC!
Thân thể cường tráng của Ngô Thế Thông bị hung hăng vật ngã xuống đất, ngã tối tăm mặt mũi, Lâu Thành được thế không tha người, bước về phía trước một bước, mũi chân khẽ nhấc, treo ở cạnh huyệt Thái Dương của hắn, vận sức chờ phát động.
“Trận thứ sáu, Lâu Thành thắng!” Trọng tài nhìn thoáng qua, cao giọng tuyên bố.
“Tốt!”
“Đánh hay lắm!”
Thẳng đến lúc này, tuyệt đại bộ phận người xem trên khán đài mới tỉnh táo lại, rõ ràng Lâu Thành ở dưới tuyệt cảnh lấy phát huy không thể tưởng tượng hoàn thành nghịch chuyển, bọn họ không khỏi khen hay vì trận đấu kinh tâm động phách biến đổi bất ngờ này, cổ vũ cho Lâu Thành mạnh đến mức làm người ta hướng tới!
Tiếng khen hay không dễ gì có vài phần nhiệt liệt, Lâu Thành nghe mà trăm mối cảm xúc ngổn ngang, đây làđộc vinh quang chỉ thuộc về bản thân.
Lúc tay trái bị tóm chặt, mình còn tưởng thua chắc rồi, không ngờ được công phu nghe kình có thể phát huy tác dụng lớn như vậy.
Trong gang tấc, mới thể hiện bản lãnh!
Mà lúc chiến đấu, bình tĩnh là quan trọng như thế—— đây là thu hoạch lớn nhất hôm nay!
Hắn buông chân phải, vươn tay, mang Ngô Thế Thông kéo dậy, khẽ cười nói:
“Đa tạ.”
Lâu Thành rất muốn làm màu một câu, có thể để ta lâm vào tuyệt cảnh ngắn ngủi, bị làm cho có chút chật vật, ngươi đã rất không tệ rồi, nhưng nghĩ chút, làm người vẫn là khiêm tốn chút tốt hơn.
Tiếng khen hay không ngừng, tiếng vỗ tay hỗn loạn, Ngô Thế Thông nhìn Lâu Thành một cái thật sâu:
“Không ngờ tôi mang điểm mạnh phát huy đến cực hạn cũng chưa thể thắng anh.”
Nói xong, hắn đi hướng bậc thang, để lại cho Lâu Thành một bóng lưng hơi tỏ ra cô đơn.
Vòng đấu loại thứ tư, Lâu Thành thắng!
Theo Ngô Thế Thông rời khỏi, lôi đài trung ương giống như biến thành vương quốc chỉ thuộc về Lâu Thành, để một mình hắn nhận ủng hộ cùng vỗ tay, từng tảng đá dưới chân chiếu ánh mặt trời khung đỉnh trong suốt hắt xuống, tựa như phủ lên một tầng vàng rực.
Lâu Thành hơi tỏ ra co quắp, học cường giả Ngoại Cương năm đại danh hiệu chiến, phân biệt hướng bốn phía hành một lễ, đổi lấy vỗ tay cùng hoan hô càng thêm nhiệt liệt.
Hắn hít một hơi thật sâu, xoay người đi hướng bên cạnh, từ trong tay giám sát trận đấu cầm lại áo khoác, di động cùng vật phẩm tùy thân, dọc theo thềm đá đi xuống rời khỏi.
Đúng lúc này, ánh mắt hắn đột nhiên đọng lại, thấy Diệp Du Đình sừng sững phụ cận lôi đài mặc quần áo võ đạo màu trắng đỏ, Bạch Tùng sừng sững trận đấu trước đó tỏa sáng rực rỡ, sừng sững vài vị cường giả chuyên nghiệp cửu phẩm mình mấy ngày qua xem trận đấu nhớ được, mà ở trên khán đài xa hơn một chút, hắn cũng phát hiện Vương Diệp ở cùng khách sạn, lấy Thiết Sa Chưởng dương oai lôi đài.
Bọn họ tư thế khác nhau, nhưng ánh mắt đều tập trung ở trên người mình!