Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Vô Địch Lục Hoàng Tử

Chương 4: Ra chiêu khác thường (2)

Chương 4: Ra chiêu khác thường (2)



Không bỏ trốn mà vẫn ở hoàng thành, vậy thì ở lại để làm gì?

Ở lại hoàng thành thì chỉ có nước c·hết!

Bỏ trốn!

Phải bỏ trốn mới được!

Ánh mắt Văn Đế lạnh lùng, vẻ mặt lạnh như băng nhìn Vân Tranh: "Tên nghịch tử, sao ngươi không nói gì vậy? Trẫm cho ngươi nói, cho ngươi cơ hội giải thích!"

Vân Tranh đối diện với sự tức giận của Văn Đế, khom người nói: "Nhi thần không muốn giải thích, cũng không cần giải thích! Bất kể vì lý do gì, nhi thần đã đá Tam ca thành ra như thế, thì cũng là đại kỵ! Nhi thần nhận tội!"

Nghe lời Vân Tranh nói, Từ Thực Phủ không khỏi khịt mũi khinh thường.

Vô dụng thì vẫn cứ là vô dụng!

Cho cơ hội mà cũng chẳng biết tận dụng!

Hắn đã hạ quyết tâm phải bắt Văn Đế hạ lệnh giáng chức hoàng tử vô dụng này xuống thành thường dân.

Từ Thực Phủ trầm ngâm một lát, lại khom mình nói: "Thánh thượng, nếu Lục điện hạ đã nhận tội, thì xin Thánh thượng hãy thuận theo lời bầy tôi tấu trình, hạ lệnh giáng Lục điện hạ làm thường dân để răn đe!"

"Xin Thánh thượng giáng Lục hoàng tử xuống làm thường dân để răn đe!"

Phe Tam hoàng tử đồng thanh tấu lên.

Vân Tranh ghi nhớ kỹ đám khốn nạn này, lại khom người dập đầu với Văn Đế, nói lớn: "Nhi thần tự biết tội nghiệt của mình nặng nề, xin phụ hoàng giáng chức trị tội!"

"Giáng chức trị tội?"

Trong mắt Văn Đế lóe lên sát khí, "Vậy thì ngươi hãy nói xem, bản thân ngươi phải chịu tội gì?"

"Tôi c·hết!"

Vân Tranh không chút do dự, dập đầu đáp: "Xin phụ hoàng ban cho nhi thần một c·ái c·hết!"

Oành!

Cùng với lời nói của Vân Tranh, không khí trong điện lập tức trở nên tĩnh lặng...

Cho c·hết sao?

Vân Tranh lại chủ động yêu cầu Văn Đế cho hắn c·hết?

Có phải hắn bị dọa cho hỏng hết cả não rồi không?

Đầu óc của tất cả mọi người đều choáng váng khi nhìn Vân Tranh.

Không ai có thể ngờ được, vừa mở miệng Vân Tranh lại muốn tìm đường c·hết.

Ngay cả Từ Thực Phủ và Thục phi đều triệt để bị choáng váng.

Mặc dù Vân Tranh không có căn cơ, không có địa vị, nhưng dù sao cũng là hoàng tử.

Hoàng tử của Đại Càn, chỉ cần không tạo phản, không làm chuyện đại gian đại ác, thì cơ bản là không thể bị ban cho cái c·hết.

Cái đá vào đũng quần của Vân Tranh cho Vân Lệ, chẳng đủ để Văn Đế ra lệnh cho hắn c·hết được đâu.

Ngay cả những điều mà bọn họ không dám nghĩ tới, thì vậy mà Vân Tranh lại tự mình đưa ra?

Văn Đế cũng bị lời của Vân Tranh làm cho kinh ngạc không nhẹ.

Sau một hồi im lặng kéo dài, Văn Đế nghiêm mặt hỏi: "Ngươi thật sự muốn trẫm cho ngươi c·hết?"

"Vâng!"

Vân Tranh nghiêm túc gật đầu, "Nhi thần chỉ muốn lấy c·ái c·hết để tạ tội!"

Trong lòng Văn Đế nhói đau.

Hắn hoàn toàn không hiểu được rằng, tại sao Vân Tranh lại kiên quyết muốn c·hết.

Mặc dù hắn cũng chẳng thích đứa con này, nhưng dù sao thì nó cũng là con trai của hắn.

Kể cả có sợ, thì cũng không thể sợ đến mức này chứ?

Trong triều đình, có ai dám nói rằng sẽ cho hắn c·hết?

Suy nghĩ một lúc, Văn Đế nghiêm mặt hỏi: "Có phải có người đã uy h·iếp ngươi rồi không?"

Vừa nói, ánh mắt của Văn Đế lại vô tình liếc về phía Thục phi.

Thục phi giật mình, kêu trời oan uổng.

Nàng còn chưa kịp nói chuyện với Vân Tranh, sao có thể uy h·iếp Vân Tranh được chứ?

"Không có!"

Vân Tranh lắc đầu.

"Vậy sao ngươi lại kiên quyết muốn c·hết?"

Văn Đế đột nhiên cất cao giọng.

Ngay lập tức, bầu không khí trong triều đình trở nên im ắng như tờ.

"Nhi thần tội nghiệt sâu nặng, nên phải lấy c·ái c·hết để tạ tội!"

Vân Tranh vẻ mặt đau buồn nói: "Nhi thần không cầu xin gì khác, chỉ cầu phụ hoàng đáp ứng nhi thần một yêu cầu nho nhỏ!"

"Nói!"

Văn Đế mặt đen như đít nồi nói.

"Nhi thần đã vô dụng suốt bao nhiêu năm nay, cho nên không muốn c·hết một cách vô dụng như vậy nữa!"

Vân Tranh tỏ vẻ đau khổ bất lực, nghiến răng nói: "Xin phụ hoàng ban cho nhi thần đến biên quan, nhi thần nguyện tay cầm bảo kiếm ba thước, chiến đấu một cách anh dũng rồi t·ử t·rận!"

C·hết trận?

Ánh mắt Từ Thực Phủ lóe lên một tia sát khí.

Hắn hiểu rồi!

Vân Tranh này muốn trốn khỏi hoàng thành!

"Lục điện hạ quả là dũng cảm, nhưng thần cho rằng không thỏa đáng."

Từ Thực Phủ lập tức nhảy ra phản đối: "Lục hoàng tử dù sao vẫn là hoàng tử, nếu như cả hoàng tử cũng t·ử t·rận ở sa trường, chẳng phải sẽ khiến lũ rợ man di cười nhạo Đại Càn chúng ta không có người ư?"

Hắn tuyệt đối không thể tạo cơ hội cho Vân Tranh trốn khỏi hoàng thành!

Vấn đề huyết thư, Vân Lệ đã kể cho hắn nghe rồi.

Bọn họ nhất định phải giành lấy cho bằng được huyết thư đó!

Vân Tranh lắc đầu: "Lời nói của Tĩnh quốc công, Vân Tranh không dám gật bừa!"

"Ồ?"

Từ Thực Phủ nhìn Vân Tranh, "Lục điện hạ có cao kiến gì?"

Vân Tranh thẳng người, nói rành rọt: "Con cái dân thường cũng có thể chiến đấu đến c·hết vì Đại Càn chúng ta, thân là hoàng tử như chúng ta càng phải thể hiện vai trò gương mẫu cho toàn thiên hạ!"

"Nhưng từ khi khai quốc cho tới nay, chưa từng nghe nói hoàng tử nào t·ử t·rận ở sa trường, chính vì như vậy mà quốc gia mới không thịnh vượng."

"Nếu vậy, hãy để Vân Tranh là người khởi đầu vậy!"






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch