Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Võ Đức Dồi Dào

Chương 26: Đêm nay có việc (2)

Chương 26: Đêm nay có việc (2)

"Thiết Tuyến Quyền lưu phái, ép kình."

Nam tử nhẹ nhàng nói, thanh âm ôn nhu mà êm tai.

"Rất nhiều năm không gặp kiểu quyền kình đẹp như thế ở chính tông, thật là khiến người ta ngứa ngáy trong lòng —— "

"Như vậy, xin mời cho ta một phần danh sách, ta muốn làm việc một hồi."

Hắn nói với giọng điệu như đang phiếm chuyện.

Nam tử đầu trọc sắc mặt thay đổi mấy lần, cầu khẩn nói: "Đại nhân, gần đây án mạng rất nhiều, cục phòng giữ đã nhìn chằm chằm vào nơi này, ta sợ —— "

Thanh âm của hắn im bặt.

Bởi vì trên gương mặt hắn bỗng xuất hiện một vết máu dài.

Máu im ắng chảy xuống.

"Đại nhân, ta đi lấy cho ngươi lệnh truy nã dưới mặt đất." Nam tử đầu trọc khàn giọng nói.

Nam tử cười ôn hòa đứng dậy: "Ta biết nơi này phục vụ rất không tệ, đúng, lợi hại hơn một chút nha, nếu không ta giết một chút ý tứ cũng không có."

Oanh ——

Bên ngoài bỗng truyền đến tiếng bạo tạc.

Bao sương cũng chấn động.

Nam tử đầu trọc màn hình điện thoại di động sáng lên.

Một tên thủ hạ bối rối nói:

"Lão đại, cục phòng giữ người đến, bọn họ đang đột nhập vào quầy rượu của chúng ta, lập tức muốn tìm đến cửa ngầm!"

Nam tử đầu trọc nghiêm nghị nói: "Ngăn cản bọn họ, không thể để họ tiếp cận dữ liệu trung tâm, ta sẽ đến ngay."

Nói xong, hắn lập tức đứng dậy, chợt nhớ đến trước mặt còn có một nhân vật hết sức nguy hiểm.

"Đại nhân —— "

Nam tử đầu trọc nói đến một nửa, lại không thể nào nói tiếp.

Chẳng biết tự lúc nào, nam tử thanh tú đã biến mất trong bao sương.

Nam tử đầu trọc không biết nghĩ đến điều gì, chân mềm nhũn, ngã ngồi xuống ghế sa lon.

Hắn lắc đầu không lời, cầm lấy chai rượu trên bàn, mở nắp, từ từ uống.

Điện thoại lại sáng lên.

Thủ hạ hào hứng nói: "Lão đại, vị quý khách kia xuất thủ, hắn đang thay chúng ta giết người!"

"Biết rồi."

Nam tử đầu trọc nặng nề lên tiếng, tắt di động, hơi ngửa đầu, uống cạn hàng bình rượu.

Mượn rượu, hắn quét sạch ưu sầu trong lòng, lung lay đứng dậy, mặt đầy dữ tợn nói:

"Một đám hết sức ngốc nghếch, chỉ biết chìa tay đòi tiền, cũng dám đến quét ta?"

"Những người cấp S câu lạc bộ Tiêu Bạch Hồng ở đây, các ngươi đã chọc phải hắn, các ngươi tất cả đều sẽ phải chết, tất cả sẽ phải chết à!"

...

Mưa to gió lớn.

Một tia chớp xé toạc bầu trời đêm, ngay sau đó là tiếng sấm trầm đục.

Quạ đen trong mưa đêm như một bóng ma cấp tốc bay lượn.

Đây là một trải nghiệm rất kỳ quái.

Võ Tiểu Đức chưa bao giờ nghĩ rằng cơ thể mình sẽ trở nên nhẹ nhàng như vậy.

Chỉ cần mở ra hai cánh, hắn có thể theo cơn gió lưu động, giống như tật phong điện ảnh gào thét xuyên qua những hàng rừng sắt thép san sát.

Có lúc, hắn thậm chí lo lắng bay quá nhanh sẽ va phải thứ gì đó.

Lấy tốc độ như vậy mà va vào tường hay cột điện, với cơ thể như chim này, hắn chắc chắn sẽ bị phấn thân toái cốt.

Bỗng nhiên.

Quạ đen nhìn về một phương hướng, trong đôi mắt toát ra vẻ chú ý.

Nó vỗ cánh, lặng lẽ hạ xuống, dừng lại trên ban công của một tòa cao lầu.

Nơi đây đã có một con quạ đen đang ngồi xổm.

Khi Võ Tiểu Đức hạ cánh, con quạ đen đó có chút ăn ý nhường chỗ bên cạnh, tạo ra vị trí thoải mái cho Võ Tiểu Đức.

Hai con quạ cùng nhau nhìn qua cửa sổ pha lê.

"Ta có thể cảm nhận được xung quanh có rất nhiều loài chim, vừa rồi con quạ này đã nói cho ta biết, nam hài này đang xem một bức ảnh." Quạ dùng tâm linh cảm ứng lặng lẽ nói.

"Ta thấy, hắn có liên quan gì với Hạ Huệ Lan không?" Võ Tiểu Đức lập tức hỏi.

"Không, ngươi nhìn hắn đang thả phiến tử kìa, chậc chậc, đây chính là phim mới, ngay cả ta cũng chưa từng xem qua." Quạ tiếp tục nói.

Võ Tiểu Đức nhìn màn hình máy vi tính.

— nội dung cốt truyện này thực sự rất dở.

Một chút ý tứ gì cũng không có.

"Xin giúp ta tìm Hạ Huệ Lan, đây là chúng ta ủy thác." Võ Tiểu Đức nói.

"Ngươi không quan tâm đến cái này sao? Thật tiếc nuối, chúng ta đi thôi."

Quạ lưu luyến không rời nói, vỗ cánh từ trên ban công lao xuống, rồi bay cao lên.

Nó xuyên qua cơn mưa to không ngừng.

Sau khoảng bảy tám phút.

Quạ đen nhẹ nhàng đậu lên đỉnh một cây cột điện, quan sát phía dưới mảng lớn những ngôi nhà thấp bé.

"Đến chỗ rồi?" Võ Tiểu Đức hỏi.

"Nàng hẳn là ở chỗ này từng lưu lại, có lẽ còn chưa rời đi." Quạ nói.

"Là căn phòng nào?" Võ Tiểu Đức hỏi.

"Chính là bãi rác đó." Quạ nói.

"Chúng ta đi qua."

"Được."

Quạ đen vỗ cánh, rơi vào tường rào bãi rác thấp bé, cẩn thận từng li từng tí nhìn vào trong bãi.

Chỉ thấy một mỹ nữ tóc dài đứng trên mặt đất.

Chính là Hạ Huệ Lan.

Trong tay nàng cầm một thanh súng, một tay khác đẩy một cái rương hành lý, thần sắc cảnh giác nhìn qua đối diện mấy tên nam tử.


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch