Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Võ Học Ta Tu Luyện Có Khả Năng Bạo Kích

Chương 30: Cái này… Hẳn là chết rồi (1)

Chương 30: Cái này… Hẳn là chết rồi (1)

“Không biết á.”

“Giống như nghe thấy, mà dường như lại không có gì...”

“Lâm tinh anh, huynh nói nghe thấy là nghe thấy, không nghe thấy thì là không nghe thấy.”

Bọn họ nhìn Lâm Phàm, đều nghe theo Lâm Phàm hết.

Chờ hắn đưa ra quyết định.

Cả đám đều đưa mắt nhìn về phía hắn, điều này khiến cho Lâm Phàm có chút áp lực.

Nhìn ta làm cái quái gì.

Nếu cho ta lựa chọn, đương nhiên sẽ tỉnh bơ rời đi, đừng nghĩ nhiều quá, nào có chuyện trùng hợp như vậy.

Chỉ là...

Xem vẻ mặt của mấy kẻ này, hiển nhiên là đã nghe thấy tiếng kêu rồi.

“Các ngươi nghe thấy rồi đúng không?” Lâm Phàm hỏi.

Cả đám gật đầu.

Đúng là nghe thấy thật.

“Ta cho rằng có nguy hiểm, Trương quản giáo mang theo đám cao thủ đi vào bên trong, nhiệm vụ của chúng ta là bao vây vòng ngoài, theo lý mà nói, đừng nói là người, ngay cả thú dữ còn không thấy con nào, bây giờ lại nghe thấy có kẻ hô cứu mạng, chứng tỏ chuyện này không ổn, rất có khả năng rất cao là đang lừa gạt chúng ta đi qua đó.”

Lâm Phàm phân tích tình hình cho bọn họ nghe, nói trắng ra cho bọn họ biết, khả năng tình hình không giống như các ngươi đang nghĩ.

“Chúng ta nghe theo huynh.” Ngô Tuấn nói.

Cũng giống như đợt tự nguyện báo danh lần trước, nếu như không lôi chuyện tình nghĩa ra, sợ rằng không có kẻ nào tự nguyện đến. Nguy hiểm thì ai dám lao vào chứ. Cho dù không tham gia nhiệm vụ, chờ ở Kình Lôi minh đã có thể được mười lượng bạc, ngu gì lại lấy tính mạng ra đùa giỡn.

“Đi theo hướng khác, chúng ta né tránh cô ta.” Lâm Phàm nói.

Tiếng kêu hét ở bên phải, vậy bọn hắn cứ đi về bên trái.

Không phải Lâm Phàm thấy chết không cứu, mà cứ nghĩ cẩn thậnlà có thể phát hiện ra rất nhiều nghi vấn. Tiếng kêu ở trong thâm sơn cùng cốc, hơn nữa còn truyền đến đúng lúc như vậy, nếu như gặp phải thú hoang, sức trói gà không chặt đã sớm bị ngoạm mất, nếu như gặp phải người xấu, còn có cơ hội cho ngươi kêu gào chắc.

Cho nên mới nói có rất nhiều vấn đề.

Trương quản giáo muốn bọn họ ngăn chặn đám tép riu trốn thoát, nhưng chủ động mê hoặc bọn hắn như này, đương nhiên đã có chuẩn bị từ trước, căn bản không phải đám tiểu tốt, cho nên cứ bưng tai giả điếc mà rời đi.

Cả đội nghe theo Lâm Phàm, đi vòng theo hướng khác.

“May mà đi theo Lâm tinh anh, nếu như là người khác, không khéo đã bị lừa gạt rồi.”

“Đúng á, mặc dù tiếng kêu cứu vừa nãy là giọng của đàn bà con gái, nhưng nghe có chút thô ráp, chắc chắn không phải người tốt.”

“Lại học thêm được chiêu nữa, kinh nghiệm lăn lộn cuộc sống phong phú hơn rất nhiều.”

Đi loanh quanh ở bên ngoài không có mục đích, cứ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ Trương quản giáo giao phó là được.

Lâm Phàm cảnh giác nhìn khắp xung quanh.

Bất kì ngọn gió thổi lá cỏ lay đều không thoát khỏi sự chú ý của hắn.

“Lâm tinh anh, ta mót quá, đến chỗ kia giải quyết tý.” Một bang chúng giơ tay báo cáo.

Lâm Phàm đáp: “Giải quyết tại chỗ.”

“Nhưng... Nhưng mà ta mót đại tiện.”

“Giải quyết tại chỗ.”

Lâm Phàm nhìn tên bang chúng đang bồn chồn buồn ị này, xem tướng mạo bình thường đến không thể bình thường hơn, rất giống với mấy tên tiểu tốt đang dựa lưng vào cây giải quyết nỗi buồn, sau đó kẻ địch xuất hiện sau lưng, nhẹ nhàng cắt cổ hắn.

Cứu một người còn hơn xây bảy tòa tháp, huống chi đây còn là tiểu đệ của mình, cùng nhau ra vào Yên Vũ Các, sao có thể mặc kệ.

Vị bang chúng này muốn nhịn, nhưng cái bụng cứ kêu ùng ục, thực sự nhịn không nổi, cả lũ đều là nam nhân, có gì phải e ngại, trực tiếp tụt quần giải quyết.

“Có thể tìm hộ ta vài cái lá cây không, ta ị xong còn chùi đ* t.”

Đây là yêu cầu cuối cùng.

Lâm Phàm nhìn xung quanh, nhặt được ít lá cây xanh mướt đưa cho hắn ta, sau đó cả đám tự ngầm hiểu với nhau, đứng cách xa đối phương, phòng ngừa gió thổi đến, khiến mùi phân lại bay vào miệng.

“Lâm huynh, bắt hắn đi đại tiện ở ngay trước mặt chúng ta là có nguyên nhân đúng không?” Ngô Tuấn hỏi.

Lâm Phàm nói: “Đương nhiên, chúng ta biết rõ hiện tại rất nguy hiểm, sao có thể để hắn ở chỗ vắng khuây khỏa một mình, đối phương xuất quỷ nhập thần, nhỡ đâu xuất hiện sau lưng hắn, xẹt phát ngang cổ, lúc ấy ai biết được, đúng không?”

“Ồ! Ra là thế.” Ngô Tuấn lập tức ngộ ra, thật sự không nghĩ tới chuyện này, nhưng hết thảy các tình huống đều được Lâm Phàm tính đến, không thể không nói, cái đầu hắn thật thông minh.

Những bang chúng khác đều hô to là mình đã học được rồi.

Lâm Phàm khó chấp nhận kiểu giải quyết xong lại lấy lá cây lau chùi, ra ngoài không mang được ít giấy à?

Ngay lúc hắn đang thầm nghĩ chờ đến khi đối phương giải quyết xong, nhất định phải mang hắn ta đến suối tắm rửa sạch sẽ, thì một luồng sát khí ập đến.

“Cẩn thận!” Lâm Phàm nhắc nhở.

Vị bang chúng đang ung dung đi đại tiện nghe thấy vậy, nhảy dựng lên, xếch quần lấy đao chuẩn bị tư thế chiến đấu.

“Má ơi!” Lâm Phàm không nhịn được, “Ngươi ị thì cứ ị đi, không liên quan đến ngươi.”

“Rõ.”

Nghe thấy lời này của Lâm tinh anh, lại tiếp tục tụt quần, ngồi chồm hỗm trên đất tập trung giải quyết.

Lâm Phàm thấy một bóng người xuất hiện ở trước mặt, nhìn rõ đối phương thì kinh ngạc, hóa ra là nữ nhân, mặt mày ưa nhìn, có lẽ tầm hơn ba mươi tuổi, khí chất yêu dị, cảm giác giống như một phụ nhân vừa xinh đẹp vừa ngoan độc.

“Vừa nãy ngươi kêu cứu mạng?” Lâm Phàm giơ tay, ra hiệu cho mọi người đứng sau hắn, quả nhiên giống như những gì hắn nghĩ, tiếng kêu kia có vấn đề.

“Nghe thấy tại sao không đến?” Nữ tử cười lạnh, ánh mắt quan sát một vòng, rất khinh thường, đám bang chúng Kình Lôi minh này không đỡ nổi một đòn, khí tức không ổn định, giống y như người thường, có vài tên cũng khá, nhưng chỉ khá hơn người bình thường một chút mà thôi.

Lâm Phàm nói: “Tiếng kêu của ngươi rất chói tai, sợ lúc nhìn thấy dung mạo, bị ngươi dọa sợ chết khiếp.”

“Tự tìm cái chết!”

Vừa dứt lời.

Nữ tử vung tay, mấy viên ám khí bay xẹt tới.

Leng keng mấy tiếng, bị Lâm Phàm rút đao bổ bắn ra.

Bất cứ ai đều thích được người khác khen ngợi, nếu như có kẻ nói dung mạo của các nàng xấu không đỡ nổi, người nho nhã sẽ nện lên ngực ngươi vài nắm đấm, kẻ hung dữ sẽ vác đao đi chém chết cái mạng nhỏ của ngươi.

“Có chút năng lực.” Xuân Lục Nương cười, sau đó sắc mặt lạnh lẽo: “Đợi lát nữa lão nương bắt được ngươi, xé nát cái miệng ngươi.”


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch