Các bang chúng đang tiếp đãi đám hải tặc trực tiếp kinh ngạc đến mức ngẩn người.
Ngay sau đó.
Tiếng hoan hô vang lên.
“Lâm tinh anh muôn năm!”
“Đi theo lão đại mới có thịt ăn.”
“Rốt cuộc đời trước ta đã làm chuyện tốt gì, vậy mà lại gặp được một lão đại như vậy, quá cảm động rồi.”
Bọn họ đều sôi trào.
Phân chia đồng đều thì mỗi người có thể nhận được mười mấy hai mươi lượng.
Thấy các bang chúng hưng phấn như thế, hắn cũng lắc đầu. Hắn vốn không mấy hứng thú với tiền tài vật chất, nhưng hễ mà có mấy môn võ kỹ tốt bày trước mặt, ngươi xem liệu hắn có thể chia cho ngươi hay không.
Người chết vì tiền, chim chết vì thức ăn.
Có thể sử dụng ngân lượng để thu mua lòng người, loại lòng người này là rẻ mạt nhất.
Nếu như có số liệu đoàn đội thì bây giờ chính là…
【 Ngưng tụ + 99】
【 Đoàn kết + 99】
【 Hiến thân + 99】
…
Nhìn bang chúng lộ ra nụ cười vui vẻ, Lâm Phàm cũng cười. Hắn không thích chiến đấu cho lắm, bởi vì mỗi một lần chiến đấu đều khiến đôi tay của hắn nhuộm máu tươi.
“Lâm huynh, những người này phải làm sao bây giờ?” Ngô Tuấn hỏi.
“Làm mồi cho cá ăn.”
“Hả?” Trong đầu Ngô Tuấn đầy rẫy nghi vấn, hình như mình nghe lầm rồi, Lâm huynh mới nói cái gì cơ?
Làm mồi cho cá?
Lâm Phàm nói: “Không làm mồi cho cá, ngươi định từng đao chém chết bọn họ hay sao? Ngươi như vậy cũng quá tàn nhẫn rồi.”
Hắn rất khiếp sợ nhìn Ngô Tuấn, thật sự không ngờ trông Ngô Tuấn nhã nhặn như vậy mà suy nghĩ lại tàn nhẫn đến thế.
Ngô Tuấn nghe thấy Lâm Phàm nói mà đỉnh đầu như muốn nổ tung.
Hình như ta còn chưa nói gì cơ mà?
Với… Với lại có thể nói rõ ràng không? Ai tàn nhẫn hơn?
“Không phải, ta không muốn chém chết bọn họ. Thế nhưng nhiều người như vậy, chuyện…” Ngô Tuấn do dự, chẳng biết nên làm thế nào cho phải.
Lâm Phàm nói: “Ngô huynh, đừng nhân từ. Cho dù có nhân từ thì cũng nên dùng đúng chỗ.”
Trên tay đám hải tặc này chẳng biết đã dính bao nhiêu mạng người rồi, hơn nữa đều là người vô tội.
Không phải hắn không nghĩ tới chuyện giao bọn hải tặc này cho quan phủ ở thành Hà Tân.
Nhưng ngẫm lại thì cảm thấy làm như vậy cũng vô dụng.
Cân nhắc tình huống hiện nay, Sa Hải bang là bang hội cực kỳ hung ác ở trên biển, khẳng định là có năng lực chuộc người về từ quan phủ. Đến lúc đó, đám hải tặc này lại đi giết người, sát hại du khách vô tội ở trên thuyền buôn, cũng có nghĩa… Ta chẳng phải sẽ thành hung thủ mang tính gián tiếp rồi sao.
Hắn nhiễm máu tươi, nhưng cũng muốn tích lũy một chút âm đức.
Huống chi hắn đã kết thù oán với Sa Hải bang, còn muốn hắn tha cho đám lâu la của Sa Hải bang, chuyện lớn hóa thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ hóa thành không ư? Nghĩ cũng đừng hòng nghĩ.
Nếu như đã đắc tội, vậy thì dứt khoát đắc tội đến cùng.
“Ném đi.”
Lâm Phàm xua tay không cần phải xoắn xuýt những chuyện không cần thiết này.
Ngô Tuấn không hề nhiều lời, nghe theo mệnh lệnh của Lâm Phàm.
Đám hải tặc luống cuống.
Bọn chúng bị trói rất chặt, không thể nào cử động tay chân. Cho dù bọn chúng có kỹ thuật bơi lội rất cao siêu, nhưng dưới tình huống này thì cũng phải trở thành thức ăn cho cá thôi.
“Đại gia tha mạng.”
“Đừng mà, chúng ta không muốn chết.”
“Ta trên có cha mẹ già, dưới có con nhỏ…”
Lâm Phàm không hề để ý, cho dù các ngươi trên có cha mẹ già, dưới có con nhỏ, các ngươi chủ động chịu chết thì cũng tích luỹ được chút âm đức cho người nhà, miễn cho kiếp sau phải làm súc sinh.
Lúc này.
Hắn đi tới trước mặt Tây Môn Thôi đang bị thương nặng, trên gương mặt lộ vẻ lo lắng nói: “Tây Môn huynh, ngươi không sao chứ?”
Vốn dĩ Tây Môn Thôi tưởng rằng sẽ bị Lâm Phàm làm nhục, nhưng lại nhìn thấy Lâm Phàm quan tâm hắn ta như vậy, thật ra hắn lại có chút không kịp phản ứng, đồng thời trong lòng cũng có chút oán hận. Mẹ kiếp, ngươi đã lợi hại như vậy, sao không hành động sớm hơn chứ?
Chỉ là hiện tại…
“Đa tạ Lâm huynh quan tâm, ta không sao.”
“Vậy là tốt rồi, nhưng mà nói thật, phần mông của ngươi thật sự không tệ, tất cả mọi người đã nhìn thấy rồi.”
“Ngươi…”
Sắc mặc của Tây Môn Thôi tái mét, sau đó thì lập tức nhìn thấy những người xung quanh chỉ trỏ hắn ta, còn có người vỗ vỗ mông, cứ như là đang bình luận hành vi của hắn ta vậy.
Thậm chí hắn còn nghe được một vài người thảo luận về hắn.
“Hắn ta là Tây Môn Thôi, cao thủ do Bát tiểu thư mời đến, vì mạng sống mà cởi quần ngay trước mặt đám hải tặc đấy. Sau khi trở về phải kể chuyện này cho người khác nghe mới được.”
“Cậu em vợ của nhị thúc ta là tiên sinh kể chuyện ở trà lâu, trước đó còn bảo gần đây không có chuyện gì mới mẻ. Ta thấy lần này ông ta có chuyện mới rồi.”
“Nhưng mà phải nói là hình dáng mông của hắn ta không tệ nha, ngay cả nữ nhân cũng không sánh bằng hắn, ta cũng có chút thích.”
“Hư hỏng!”
Lời nói này kích thích Tây Môn Thôi khiến ngực hắn ta nóng ran, cuối cùng không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, đã bị thương lại càng bị thương nặng hơn. Tình trạng rất nguy kịch, thực sự là quá thảm, hắn ta trực tiếp hôn mê.
Lâm Phàm nói: “Khiêng mông của Tây Môn Thôi… Không, khiêng Tây Môn Thôi xuống dưới chữa trị cẩn thận.”
“Vâng.”
Tất cả mọi người có một loại cảm giác rất kính nể đối với Lâm Phàm.
Bất động thì nhẹ nhàng như gió xuân thổi qua.
Khẽ động thì long trời lở đất.
Vị Tào Hạc kia được người khác gọi là Huyết Thủ đồ tể, nhưng không biết vì sao, bọn họ cảm thấy cái danh xưng này nên dành cho Lâm tinh anh.
Đây mới thực sự gọi là đồ tể.
Bảo rằng ném đám hải tặc bị trói xuống biển là ném xuống biển, mắt cũng không chớp lấy một cái nhìn bọn họ đang sống sờ sờ chết đuối.
Khủng bố như vậy!
…
【Nhắc nhở: Phát động bạo kích gấp ba mươi hai lần】
【Nhắc nhở: Độ thông thạo Tứ Hợp Chưởng + 32】
...
Sau khi kịch chiến kết thúc, Lâm Phàm không nghỉ ngơi mà trực tiếp vùi đầu vào tu luyện. Trong lúc chiến đấu với Tào Hạc, hắn tìm ra mấy chỗ sơ hở của bản thân, tiến hành điều chỉnh đúng lúc.
"Sau khi Tứ Hợp Chưởng tăng tới viên mãn thì phải tìm bí tịch đáng tin cậy hơn chút."
Lâm Phàm tâm sự nặng nề, có cảm giác lo lắng không nói nên lời. Hắn không sợ không có ăn, cũng không sợ không có mặc, chỉ sợ không thể tu luyện.