Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Võ Thánh

Chương 11: Ma kiếm Thánh tâm (phần thượng) (1)

Chương 11: Ma kiếm Thánh tâm (phần thượng) (1)




Dịch: Lãng Tử Vô Danh Biên dịch: Dạ Vũ Nguồn truyện: truyendichgiare.com

Ánh trăng như nước tràn ngập khắp thung lũng và các thửa ruộng nương. Lưu Hiếu Mại ôm Cổ Trang trong lòng cứ thế chạy như điên như dại. Không biết trải qua bao lâu, Lưu Hiếu Mại tiêu hao tâm lực quá độ kiệt sức ngã lăn ra đất, nhưng một niềm tin tưởng duy nhất đã khiến ông gượng dậy.

Không thể chết được, không thể chết được! Lưu Hiếu Mại, ngươi nhất định phải đứng vững!

Lưu Hiếu Mại đưa tay thăm dò hơi thở của Cổ Trang. Mặc dù hơi thở của cậu bé mỏng như tơ nhưng còn chưa đến mức tuyệt khí. Trong lòng ông dấy lên một tia hy vọng.

Nhưng chỉ trong chốc lát, tia hy vọng đó lại như chìm xuống dưới vực sâu không đáy. Bởi vì gương mặt của Cổ Trang lúc này máu me be bét, mồm miệng méo mó. Lưu Hiếu Mại vội vàng cởi y phục cậu bé ra xem xét thì quả nhiên trên ngực có một dấu bàn tay đỏ chót.

Lưu Hiếu Mại biến sắc, vẻ mặt đau khổ, nước mắt giàn giụa.

- Trời ơi! Lưu Hiếu Mại ơi là Lưu Hiếu Mại, vì sao ngươi có mắt như mù vậy.

Vậy đấy, Cổ Trang đã bị trúng Tồi tâm chưởng tối tàn độc trong võ lâm! Chỉ cần trúng phải Tồi tâm chưởng thì tuy chưa mất mạng ngay lập tức nhưng sống không bằng chết, tối đa cũng chỉ kéo dài không quá bảy năm.

Lưu Hiếu Mại đờ đẫn ngồi bên cạnh Cổ Trang, nhìn cậu bé tỏ vẻ đau đớn, hơi thở mỏng mảnh mà cảm thấy chân tay lạnh buốt, lòng đau như dao cắt.

Dưới ánh trăng, khối ngọc bội trước ngực Cổ Trang phát ra ánh sáng dìu dịu. Lưu Hiếu Mại chăm chú nhìn khối ngọc bội như thấy vóc dáng, nụ cười của đại ca, chị dâu và cả hiền thê của mình như hiện ra ngay trước mắt. Vậy mà trong khoảnh khắc đã không còn tồn tại nữa.

Lưu Hiếu Mại ngửa mặt lên trời cười như điên cuồng!

Ông lại nghĩ tới con gái Lưu Tuyết Nhu, chẳng biết có còn sống trên đời nữa hay không?

Không! Chỉ cần Lưu Hiếu Mại ta vẫn còn một hơi thở thì quyết không để đại ca tuyệt hậu, nhất định phải cứu sống Cổ Trang!

Đã hạ quyết tâm như vậy, Lưu Hiếu Mại đột nhiên dùng kiếm tự rạch loạn xạ lên mặt mình. Cả khuôn mặt ông bỗng chốc máu thịt bầy nhầy không còn nhận ra được nữa.

Lưu Hiếu Mại hừ một tiếng, cương quyết bế Cổ Trang đứng lên rồi biến mất trong bóng đêm mờ mịt. Từ đó về sau, trên giang hồ xuất hiện một lão già mặt đầy những vết sẹo xấu xí, tinh thần suy sụp, dắt theo một cậu bé khoảng hơn mười tuổi. Hai người nương tựa lẫn nhau xin ăn nơi đầu đường xó chợ.

Lại đến một trung thu nữa, nháy mắt đã là năm thứ bảy.

Trung thu năm đó, trên bầu trời mây đen dày đặc, mưa gió thét gào. Cả một vùng Thần Châu mênh mông chìm trong mưa gió, cuồng phong mang theo mưa lớn quyên qua núi rừng, tràn khắp ruộng đồng như muốn rửa sạch tội ác chốn nhân gian, máu tanh nơi giang hồ.

Hôm đó là lúc đã vào đêm, cả trời đất mênh mông đang ngập chìm trong mưa to gió lớn. Mưa gió phủ tràn khắp nơi, phảng phất như tất cả đã biến thành một thế giới hắc ám! Nhưng bên trong Tử Kim các trên đỉnh núi cao nhất Hoa Sơn lúc này đuốc cháy bừng bừng, đèn lửa sáng rực.

Thì ra là cứ theo định kỳ mười năm, chín đại môn phái trên giang hồ lại cử hành một kỳ đại hội võ lâm, vị trí chủ trì là do chưởng môn các đại phái này luân phiên đảm nhiệm, có thể nói là sự kiện lớn hàng đầu của võ lâm. Vì thế mà hào kiệt bốn phương nườm nượp đổ về, góp mặt ở đây đều là những nhân vật đầu não độc bá một phương trong võ lâm!

Đại hội võ lâm tổ chức trên đỉnh Hoa Sơn lần này hoàn toàn không giống mọi lần vì mấy năm gần đây, võ lâm Trung Nguyên ngập chìm trong gió tanh mưa máu, rất nhiều kẻ sĩ chính nghĩa đều gặp phải tai họa một cách bí ẩn.

Chưởng môn Tôn Chú của phái Hoa Sơn ngồi ngay ngắn trên vị trí cao chính giữa, phía sau là mười hai Hoa Sơn kiếm khách đứng theo hình chữ nhất, khí thế rất uy nghiêm.

Trước mặt hắn bày hai dãy bàn dài, trên đó là chưởng môn của các đại môn phái bao gồm Thiếu Lâm, Vũ Đương, Nga mi, Không Động, Thanh Thành, Côn Lôn, Tung Sơn, còn lại là tam giáo cửu lưu và hào kiệt các phương.

Các hiệp khách ánh mắt đều sáng rực, vẻ mặt nghiêm trang như những pho tượng đá. Cả không gian im phăng phắc không một tiếng động, chỉ nghe tiếng đuốc cháy lách tách.

Tôn Chú mặc một bộ trường bào, khuôn mặt gầy xanh xao, ánh mắt sáng như điện nhìn lướt qua quần hùng trong điện sau đó trịnh trọng phát biểu:

- Phái Hoa Sơn của chúng ta chủ trì đại hội võ lâm lần này gặp phải lúc giang hồ rối ren, thời gian gần đây không ngừng xảy ra các án thảm khốc, chắc hẳn các vị ngồi đây đều biết rõ. Ta nghĩ...

Hắn chưa nói xong thì đột nhiên nghe thấy một tiếng hú lanh lảnh sắc nhọn từ xa truyền tới. Tiếng hú này vang lên chói tai, cho dù ngoài trời mưa gió sấm chớp gầm gào nhưng tất cả đều nghe thấy cực kỳ rõ ràng.

Quần hùng trong đại sảnh đều nhốn nháo, có kẻ còn đứng phắt dậy rút vũ khí ra cầm trên tay.

Tôn Chú nhíu chặt cặp lông mày, hiển nhiên là các trạm gác bên ngoài phát hiện có kẻ xông vào nên hú lên báo tin. Từ xưa đến giờ chỉ có Cửu Dương Quan là con đường duy nhất dẫn lên đến đỉnh Hoa Sơn.

Trong khoảnh khắc, bầu không khí trong đại sảnh vụt trở nên khẩn trương bởi vì không biết kẻ xông lên là địch hay là bạn? Lại càng không biết có phải là người của có thực lực cực mạnh trên giang hồ không!

Đúng lúc tất cả còn đang nghi hoặc thì đã nghe tiếng hú vang lên ngay bên ngoài đại sảnh, phảng phất như sát bên tai quần hào. Tiếp đó vang lên mấy tiếng kêu la thảm thiết, tiếng binh khí chạm nhau, biểu thị kẻ xông vào đã đến bên ngoài đại sảnh.

Quần hào không khỏi biến sắc. Mặc dù chưa thể kết luận có phải là người của hay không nhưng ít nhất cũng không phải là bạn! Hơn nữa có thể đoán được lần này đến đây không phải là một mà là hai người!

Lại còn nghe tiếng hú vừa mới còn ở rất xa chừng như ở giữa lưng chừng núi vậy mà trong phút chốc đã ở bên ngoài đại sảnh.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch