Đang lúc y còn trầm tư suy nghĩ thì nghe được lời nói của Lưu Hiếu Mại, trong lòng khẽ ngẩn ra. Nghĩ lại Lưu lão đệ so với mình còn bình tĩnh hơn nhiều.
Y tự biết vì trong lòng còn có mối lo lắng!
Khương Đao Phong giận bản thân mình, vào thời khắc sinh tử này còn bận tâm đến những chuyện xa xôi đó làm gì? Y khẽ cúi đầu thì thấy cặp mắt của Lưu Hiếu Mại sáng như sao trời, không gợn chút tìm cảm của thế gian, tâm lặng như nước, thoát ra khỏi cảnh vật xung quanh.
Khương Đao Phong như lây cái hào tình của gã, cười nhẹ:
- Tựa hồ như trời muốn mưa rồi!
Nói xong hai người thản nhiên nhìn trời! Bầu trời giờ đã tối sầm, mây đen đã che kín hết các vì sao, xòe bàn tay ra giờ cũng không nhìn thấy ngón, chỉ có thể thấy bóng đen lay động!
Đột nhiên Lưu Hiếu Mại hét lớn một tiếng, thân thể xông thẳng vào bọn hắc y. Thanh Minh kiếm như giao long xuất động quét ngang bốn kẻ gần nhất trước mặt.
Lần tập kích này quả thực quá bất ngờ! Bọn người hắc y bịt mặt chỉ thấy cả hai hai người nói chuyện vu vơ, không nghĩ tới nói đánh là đánh liền. Bốn người đứng đầu vội vàng hạ trường kiếm xuống chắn ngang hông. Kẻ trên cùng xuất kiếm đâm thẳng vào yết hầu của Lưu Hiếu Mại.
Chỉ nghe tiếng ‘Keng’ âm vang, cả ba thanh trường kiếm đồng thời bị chém gãy.
Lưu Hiếu Mại khẽ nghiêng đầu tránh được nhát kiếm của kẻ đầu cùng. Nhưng cuối cùng kiếm thế của hắn vẫn nhanh như gió quấn chặt lấy Lưu Hiếu Mại.
Khương Đao Phong kinh ngạc, kiếm pháp của kẻ này là kiếm pháp chính tông của Vũ Đương! Xem ra bọn hắc y bịt mặt này đều là tuyệt đỉnh cao thủ của các danh môn chính phái?
Nhưng lúc này không cho phép nghĩ nhiều, y vẫn nằm trên lưng của Lưu Hiếu Mại. Bọn hắc y nhân chỉ lo công kích Lưu Hiếu Mại mà bẵng kẻ địch chính của mình. Khương Đao Phong từ trên cao nhìn xuống, nên liếc qua là hiểu ngay, nhận chuẩn phương vị xuất kiếm của kẻ sử dụng kiếm pháp Vũ Đương kia. Y vung tay phải lên, Huyết quang bảo đao đâm nhanh vào sườn trái của hắn.
Nếu đơn đả độc đấu, một kiếm truy đuổi của tên hắc y bịt mặt kia quả thực như là áo trời không vết rách, cho dù không thể đả thương Lưu Hiếu Mại nhưng cũng đủ có thể bức gã lui một từng bước đến cạnh vách đá. Trong lòng hắn đang vui sướng, nào biết gió mạnh thổi qua. Chỉ nghe ‘phập’ một tiếng rồi sườn trái hắn đã trúng một đao.
Huyết quang bảo đao của Khương Đao Phong vốn hình trăng rằm, thuộc về binh khí ngắn, hơn nữa lại ngồi yên mà đâm nên vì thế mà đâm tận vào bắp thịt của đối phương.
Cánh tay của tên hắc y bịt mặt hạ xuống, bất chấp đau đớn kẹp chặt lấy Huyết đao của Khương Đao Phong.
Lưu Hiếu Mại lập tức phản ứng, dùng thân xô mạnh một cái, Huyết đao của Khương Đao Phong cắm ngập vào người đối phương. Khương Đao Phong xoay ngược Huyết đao, cánh tay của kẻ kia bị cắt cụt đến bả vai.
Ba kẻ cầm đoản kiếm bên cạnh hắn vội vã tranh nhau xông lên.
Lưu Hiếu Mại không lùi mà cứ thế xông lên, trường kiếm xộc thẳng trung lộ, cả ba thấy đấu pháp vong mạng như vậy liền đồng loạt thoái lui. Lưu Hiếu Mại cấp tốc chuyển thân, rồi từ cây cầu đá lao vụt đi.
Cây cầu đá rộng không quá năm, sáu thước nhưng lại là thông đạo nối liền hai vách đá. Lưu Hiếu Mại bay thẳng vào như một làn khói xanh, chạy qua xong thì liền vung đơn chưởng lên. ‘Ầm’ một tiếng, cây cầu đá bị đánh gãy rơi xuống sườn núi, kéo theo đó là tiếng la thảm thiết của hai người truyền vào đáy cốc, chỉ một thoáng đã mất hút.
Nguyên do là hai kẻ hắc y nhân bịt mặt thấy Lưu Hiếu Mại đào tẩu liền gấp rút đuổi theo. Ai ngờ vừa bước lên cây cầu đá thì bị Lưu Hiếu Mại đánh gãy.
Lưu Hiếu Mại vừa trụ vững thân hình, Khương Đao Phong đã nghe thấy tiếng ám khí phá không vù vù từ phía sau bắn tới liền nhanh chóng quay người trở tay phất ống tay áo một cái, đánh cho ám khí lập tức bay ngược lại
Mấy tiếng rú thảm thiết vang lên!
Lưu Hiếu Mại bay qua được cây cầu đá hoàn toàn là do bị ép đến chỗ liều mạng! Bởi vì cây cầu đá này cho dù là giữa ban ngày muốn đi qua cũng phải hết sức cẩn thận huống hồ là lúc màn đêm đen kịt này.
Nói sao thì cũng đã qua rồi, tinh thần của Lưu Hiếu Mại và Khương Đao Phong vô cùng sảng khoái, không nhịn được cười lên ha hả.
Lưu Hiếu Mại huýt lên một tiếng dài rồi hướng về phía đông phóng đi, sau lưng không ngừng nghe tiếng ám khí rơi rào rào xuống đất.
Thân pháp quả thực quá nhanh!
Về đến Khương gia bảo đã lúc nửa đêm, trời lại còn lất phất đổ cơn mưa phùn. Toàn thân hai người đều ướt sũng, máu còn nhỏ ròng ròng.
Mã Tái Hoa thấy một người lạ mặt sau lưng cõng trượng phu. Nhìn kỹ hóa ra là hắc đạo kiêu hùng Lưu Hiếu Mại đã ước đấu với trượng phu, đã vậy còn ướt đẫm máu tươi.