Lưu Tuyết Nhu cầm miếng Phượng bội đeo vào cổ, hớn hở reo lên: - Trang ca ca, nếu huynh có thể thắng được muội, muội sẽ gả cho huynh.
Khương Cổ Trang đáp ngay: - Cần gì phải đánh nữa, lần nào huynh cũng thua mà!
Lưu Hiếu Mại lên tiếng: - Trang nhi, con cứ can đảm đấu với nó, ta tin tưởng con!
Lưu Tuyết Nhu thấy vậy cũng không nói nhiều, khẽ bĩu cái miệng nhỏ nhắn một cái rồi sử thanh kiếm gỗ trong tay xuất luôn một chiêu ‘Vũ quá thiên tình’ đâm tới Khương Cổ Trang.
Để tiện cho hai tiểu hài đối luyện chiết chiêu, Khương Đao Phong đã chủ tâm đẽo cho hai người mộc kiếm và mộc đao. Mộc kiếm và mộc đao của hai người vừa chạm nhau thì cuộc tỷ đấu lập tức diễn ra.
Kiếm của Lưu Tuyết Nhu bay lượn hoa mỹ, chiêu thức tầng tầng lớp lớp vô cùng vô tận. Mười kiếm thì có đến chín kiếm là thế công. Còn Khương Cổ Trang thì mỗi chiêu mỗi thức đều có khí thế khoáng đạt, phần lớn là thế thủ. Hai tiểu hài tử đánh với nhau nhịp nhàng ăn khớp, trông cực kỳ mãn nhãn. Bốn người lớn ngồi bên cùng ngưng thần chăm chú xem trận tỷ đấu.
Lúc này Lưu Tuyết Nhu xuất kiếm càng lúc càng nhanh. Khương Cổ Trang chỉ thủ không công, đao pháp phòng thủ kín bưng nước chảy không lọt, xuất chiêu trầm ổn, rất có phong phạm đại gia.
Hai người bình thường chiết chiêu không biết đã bao nhiêu lần, chiêu này vừa sử ra là đã biết chiêu tiếp theo vì thế mộc đao và mộc kiếm chạm nhau chan chát không ngừng, trong khoảnh khắc đã qua hơn mười chiêu.
Đột nhiên mộc kiếm của Lưu Tuyết Nhu đảo một vòng từ trên xuống dưới, tà tà chém ra một kiếm, tốc độ cực nhanh, tư thế đẹp đến cực điểm.
Khương Cổ Trang biết một kiếm này sẽ chém xuống dưới bèn nghiêng người chuyển thân bạt đao lên trên chặn lại.
Chiêu này của Lưu Tuyết Nhu đáng lẽ sẽ phải chém xuống, nào ngờ Lưu Tuyết Nhu biến đổi chiêu thức, mộc kiếm dừng lại một chút rồi đâm thẳng về phía trước.
Một chiêu cải biến này làm cho Khương Cổ Trang quả thực không ngờ, chân tay luống cuống, còn đang hoảng hốt thì mộc kiếm của Lưu Tuyết Nhu đã đâm tới trước ngực rồi, cậu vung mạnh tay trái ra, vừa lúc lại đánh trúng mộc kiếm làm cho Lưu Tuyết Nhu giữ không nổi, mộc kiếm văng lên trời.
Khương Cổ Trang xuất chưởng rồi thì hối hận vô cùng, thấy vẻ mặt buồn thiu của Tuyết Nhu lại càng thêm luống cuống. Bỗng nhiên cậu thấy mộc kiếm bị mình đánh bay lên trời đang rớt xuống vội kéo tay Tuyết Nhu hoảng hốt: - Nhu muội, cẩn thận!
Tuyết Nhi vằng tay ra, lùi lại một bước hờn dỗi: - Cổ Trang thối, Cổ Trang xấu, ai khiến huynh quan tâm chứ, muội không chơi với huynh nữa. Nói xong tung người chạy biến đi về phía chân núi.
Bốn người lớn cười ha hả.
Khương Cổ Trang cực kỳ hối hận, đứng đực ra đó lo lắng bất an.
Khương Đao Phong vui vẻ: - Trang nhi, còn không đuổi theo đưa vợ con trở về!
Lưu Hiếu Mại cười gạt đi: - Không cần, nam tử hán đại trượng phu không thể để vợ quen thói xấu như vậy được, cứ chờ một lát nó sẽ quay lại.. Trang nhi, sở học đao pháp của con rất có căn cơ, nhưng cần phải tùy cơ ứng biến hơn nữa, không nên cứng nhắc. Ví như biến chiêu vừa rồi của Nhu nhi, nếu con không thể phản ứng thì sẽ...
Phan Trúc Quân ‘hừ’ một tiếng, ngắt lời trượng phu: - Trang nhi là một đứa trẻ tài năng, có được thân thủ như vậy đã rất không tệ rồi. Lúc mười tuổi chàng làm gì được như thế chứ!
Lưu Hiếu Mại bị thê tử trách móc, cũng không biết nói gì bèn cười trừ cho qua. Công bằng mà nói, một tiểu hài tử mười tuổi như Khương Cổ Trang mà có được căn cơ võ học thâm hậu như vậy cũng hiếm có như lông phượng sừng lân rồi.
Phan Trúc Quân không để ý tới trượng phu nữa, quay người đi vào buồng trong lấy ra một khay bánh nướng vàng ươm. Bỗng chốc dưới tàng cây tỏa hương ngào ngạt, ấm áp vô cùng.
Khương Đao Phong chờ lâu sốt ruột bèn nói: - Nhu nhi sao bây giờ còn chưa trở về, để ta đi xem!
Nói xong đứng lên chống gậy đi xuống về phía chân núi, Khương Cổ Trang vội vàng đến trước mặt giữ phụ thân lại: - Phụ thân, người cứ ngồi đó để con đưa Nhu muội về!
Khương Đao Phong cốc đầu con trai một cái, giả vờ cả giận: - Đều do tiểu quỷ ngươi đó, chọc tức vợ chạy mất rồi!
Đột nhiên, bốn phía xung quanh sơn cốc truyền đến những tiếng cười lạnh lẽo chói óc. Khương Đao Phong và Lưu Hiếu Mại không khỏi kinh hãi, vội vàng rút Huyết đao và Thanh minh kiếm mang bên mình ra.
Lưu Hiếu Mại một tay kéo Khương Cổ Trang vào lòng, cảnh giác cao độ, mắt lóe tinh quang nhìn khắp bốn phía chung quanh.