Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Vô Thượng Sát Thần

Chương 128: Tu La Truyền Thừa

Chương 128: Tu La Truyền Thừa


- Đại Yên Vương Triều?

Hư ảnh xoa cằm một cái, bộ dáng trầm tư, lúc này lắc đầu nói:

- Chưa nghe nói qua, Đại Yên Vương Triều thuộc về thế lực của Đế Quốc nào?

- Không biết.

Tiêu Phàm bó tay, hắn chỉ biết có Đại Yên Vương Triều, làm sao biết trên Vương Triều còn có cái gì Hoàng Triều và Đế Quốc.

- Vậy thì phải biết thuộc Hoàng Triều nào chứ?

Hư ảnh mém chút giận.

- Không biết.

Tiêu Phàm vẫn lắc đầu như cũ.

- Tiểu tử, ngươi làm sao sống được đến hiện tại thế, cái này không biết, cái kia cũng không biết?

Hư ảnh rốt cục giận, thiếu chút nữa thì không nhịn được tát chết Tiêu Phàm.

Sắc mặt Tiêu Phàm đỏ lên, mình thực không biết a, thân thể này lúc trước toàn tâm toàn ý muốn thức tỉnh Chiến Hồn, hắn làm gì có thời gian để quan tâm đến mấy việc này chứ.

Hắn sau khi trùng sinh đã cố gắng tu luyện, trừ tu luyện vẫn là tu luyện, cũng không thời gian đi quản sự tình khác, không biết cũng là hợp tình hợp lý.

Nhìn thấy bộ dáng Tiêu Phàm, hư ảnh thở dài đặt mông ngồi dưới đất, nổi giận mắng:

- Sát Thần, con mẹ nó ngươi trêu chọc ta, để cho ta tới cái nơi chim không thèm ỉa này để tìm người thừa kế cho ngươi.

Hư ảnh giận mắng một trận, Tiêu Phàm đứng đó ngay cả thở mạnh cũng không dám, hư ảnh mắng cả nửa ngày mới bắt đầu mệt mỏi không chửi nữa.

- Thôi, lão phu sống lâu như vậy, còn việc gì mà chưa thấu đây.

Hư ảnh thở dài nhìn Tiêu Phàm nói:

- Tiểu tử, không biết ngươi may mắn hay là bất hạnh nữa, ngươi đã trở thành truyền nhân đời thứ mười chín của Tu La Điện.

- Tiền bối, đây là có ý gì?

Tiêu Phàm lấy dũng khí hỏi, trong lời của lão bất tử này có hàm ý, lấy tính cách Tiêu Phàm thì hắn khẳng định phải tìm hiểu rõ ràng.

- Có ý gì thì nói cho ngươi biết cũng vô ích, đối với ngươi mà nói cũng không phải chuyện tốt, ngươi chỉ cần nhớ kỹ, kể từ bây giờ, ngươi có thể trở thành người đứng đầu thiên hạ, cũng có khả năng thi cốt không còn, ta đây liền đem truyền thừa một mạch này giao cho ngươi.

Hư ảnh thản nhiên nói, đưa tay vung lên, một vệt sáng đột nhiên bắn vào cơ thể Tiêu Phàm.

- Tiền bối, chờ đã.

Tiêu Phàm vội vàng kêu to, hắn vốn muốn cự tuyệt cái truyền thừa này nhưng lưu quang kia quá nhanh, đã trực tiếp bắn vào trong cơ thể hắn, Vô Tận Chiến Hồn bắt đầu thiêu đốt tỏa ra khí thế hừng hực.

- Tiểu tử, ngươi cần phải cân nhắc kỹ, nếu bây giờ từ bỏ thì sẽ mất hết tất cả.

Hư ảnh tự nhiên nhìn ra ý nghĩ của Tiêu Phàm, hắn lập tức hừ lạnh một tiếng.

Tiêu Phàm không biết nói gì, trong lòng đem lão bất tử này mắng đến vạn lần, đây mà là cho mình cơ hội lựa chọn sao? Căn bản là ép buộc mà.

Cũng đúng lúc này, trong đầu hắn hiện lên Vô Tận Chiến Điển, một lượng lớn tin tức tràn vào, tin tức so với lần trước gặp được Vô Tận Chiến Hồn thì nhiều hơn gấp mấy lần.

- Tu La Điện, Chiến Hồn Đại Lục, một trong tam đại thần điện chí cao, đặt song song cùng Chiến Thần Điện, Truyền Thừa Điện...

- Làm người thừa kế của Tu La Điện, kế thừa vị trí điện chủ của Tu La Điện...

- Vô Tận Chiến Hồn, là tâm đắc truyền thừa của mười tám đời Tu La Điện Chủ, cùng với những chuyện kỳ dị trên Chiến Hồn Đại Lục, chiến kỹ, công pháp, thần binh, phương thuốc, đan phương các loại, tất cả đều ở bên trong...

- Vô Tận Chiến Điển, chính là vô thượng công pháp của Tu La Điện...

Vô số tin tức tràn vào não hải của Tiêu Phàm, hắn cảm giác đầu mình như muốn nổ tung, gân xanh trên trán ngọ nguậy giống như con giun.

- A!!!

Tiêu Phàm ôm đầu kêu thảm, miệng sùi bọt mép, ký ức đánh thẳng vào thần hồn của hắn, trong đầu cảm giác như muốn nứt ra.

Vô Tận Chiến Hồn và Tu La Kiếm điên cuồng hấp thu huyết vụ ở đây, huyết vụ cuồn cuộn quay cuồng, thanh thế cuồn cuộn.

Loại cảm giác này còn thống khổ hơn cả bị ngàn vạn con kiến gậm nhấm, Tiêu Phàm cũng được xem là người đã chết đi một lần, nhưng loại cảm giác hiện tại lại làm hắn muốn đi tự sát.

Hồng hộc!

Sát khí khủng bố từ trên người Tiêu Phàm bộc phát ra, ngưng tụ thành một loại Thế khủng bố, hai mắt Tiêu Phàm đỏ bừng giống như đang mê muội.

- Tu La truyền thừa!

Tiêu Phàm nhe răng trợn mắt, cố gắn kìm nén xúc động muốn tự sát, hắn biết nếu như trước đó không có phân đoạn kinh lịch Sát Thần Thí Luyện làm tâm tính hắn kiên cố đến một mức độ khó tưởng, thì hiện tại hắn đã sớm chết đi rồi.

- Tiểu tử, ngươi rất không tệ, lại kiên trì một hồi!

Hư ảnh hiếm khi khen ngợi Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm không nói, trong đầu cấp tốc tiêu hóa những tin tức kia, làm hắn kinh ngạc chính là Chiến Hồn Đại Lục so với hắn tưởng tượng thì càng to lớn hơn nhiều.

Hắn giống như đang xem phim, đoạn phim nhanh chóng vụt qua, tất cả đều được thu lại trong đáy mắt, giang sơn như họa ầm ầm sống dậy làm cho lòng người chờ mong.

- Nam nhi chí tại bốn phương, Đại Yên Vương Triều này quả thật chỉ là một nơi nhỏ bé.

Tiêu Phàm lắc đầu nói.

Thời gian chừng nửa ngày, tất cả huyết vụ bị hắn và Tu La Kiếm hấp thu không còn một mảnh, lúc này Tiêu Phàm mới dừng lại, quá trình này tuy vô cùng thống khổ nhưng hắn vẫn không ngã xuống, hắn một mực kiên trì đứng vững làm cho hư ảnh kia kinh ngạc không thôi.

- Tiểu tử, ngươi đã được Tu La truyền thừa, biết rõ gánh nặng đường xa chưa? Năng lực càng lớn, trách nhiệm cũng càng lớn.

Hư ảnh ngưng tiếng nói:

- Vì để không ảnh hưởng đến việc tu luyện của ngươi, có chút ký ức truyền thừa nhất định phải chờ đến lúc ngươi đủ thực lực mới có thể giải khai, ngươi không cần phải mất công tìm kiếm làm gì, ngươi chỉ cần biết Tu La nhất mạch không có bằng hữu chân chính, chỉ có giết chóc mới có thể trưởng thành!

Tiêu Phàm cau mày một cái, Tu La không được có bằng hữu sao? Điểm này Tiêu Phàm ngoảnh mặt làm ngơ, thầm nghĩ trong lòng:

- Cho dù trở thành Tu La, Tiêu Phàm ta cũng không hoàn toàn là Tu La, ta nhất định trở thành một Tu La có tình cảm.

Làm người hai đời, Tiêu Phàm rất rõ Tu La đại biểu cho giết chóc, đại biểu cho huyết tinh, bất quá, hắn luôn biết bản thân mình muốn cái gì.

- Ngươi còn muốn biết gì không?

Hư ảnh thấy Tiêu Phàm không nói, lại mở miệng hỏi.

- Tiền bối, Tu La Điện vì sao diệt vong?

Tiêu Phàm ngẫm lại, hít sâu một hơi nói.

Không sai, Tu La Điện mặc dù đã từng rất cường đại nhưng hiện tại đã diệt vong, chí ít, trong trí nhớ Tiêu Phàm không có cái tên Tu La Điện này, hơn nữa bọn Lăng Phong và Tiểu Ma Nữ cũng không hề biết.

Hắn cảm thấy mình nên biết rõ địch nhân của Tu La Điện, một khi thân phận bản thân bị bại lộ cần phải đối mặt với những ai.

- Ta cũng không biết, ta chỉ biết Tu La Điện không có bằng hữu, huống chi Chiến Hồn Đại Lục hiện tại cũng không còn là Chiến Hồn Đại Lục khi trước, ngươi bây giờ là điện chủ Tu La Điện, mấy sự tình này ngươi phải tự mình giải quyết thôi.

Hư ảnh lắc đầu, hơi không kiên nhẫn nói.

Tiêu Phàm mặt xạm lại, mình cái gì cũng không biết thì xử lý được cái vẹo gì?

- Tốt, lão phu cũng sắp tiêu tán rồi, ta sẽ giúp ngươi một việc cuối cùng, thanh Tu La Kiếm này quá nổi bật rồi.

Hư ảnh huơ tay một hồi, một đạo thất thải quang mang từ trong hư ảnh bắn vào giữa thân kiếm.

Tu La Kiếm một màu xích hồng lại biến thành một thanh bạch sắc trường kiếm, hai chữ "Tu La" trên thân kiếm cũng dần dần biến mất, nhìn Tu La Kiếm lúc này chẳng khác gì một thanh bảo kiếm bình thường cả.

- Ta giúp ngươi nhiều như vậy, nếu một ngày ngươi gặp bản thể của ta thì hy vọng ngươi có thể giúp ta một chút.

Hư ảnh nói câu cuối cùng sau đó tán ra.

- Ta sẽ.

Tiêu Phàm trịnh trọng gật đầu, được truyền thừa của Tu La nhưng hắn không chút nào cao hứng, thậm chí có một chút trầm trọng.

Phàm là Tu La, cả thế gian đều là địch!

Được Tu La truyền thừa, địch nhân của hắn không phải là một người, mười người, hay là một gia tộc, mà là toàn bộ thế giới.

- Cho dù làm địch với cả thế gian thì có làm sao?

Trong mắt Tiêu Phàm lóe qua một đạo lãnh quang, một lát sau liền khôi phục lại như cũ.

- Oanh!

Đột nhiên, một tiếng nổ vang, không gian bốn phía vặn vẹo một trận, Luyện Tâm Tháp bắt đầu biến ảo.
















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch