Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Vô Thượng Sát Thần

Chương 175: Không Biết Luyện Dược?

Chương 175: Không Biết Luyện Dược?


Chu Hùng vừa dứt lời, mọi người đều vội vàng cầm phương thuốc phân tích, chỉ có Tiêu Phàm là nhìn về phía Dược Tài trên mặt bàn.

Hắn nắm giữ Tu La truyền thừa, sau khi quan sát mười hai tổ khảo hạch phía trước, hắn đã đại khái biết rõ những Dược Tài này có thể luyện ra dược dịch gì.

- Tiểu tử này thực biết luyện dược ư? Không phải ngay cả phương thuốc đều xem không hiểu chứ?

Chu Văn Bân thầm liếc nhìn Tiêu Phàm, khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh.

Cũng giống như thế còn có Trương Nhiễm, trong lòng hắn khinh thường nói:

- Tự cho là lấy tới ra trương phương thuốc liền có thể trở thành Luyện Dược Sư sao? Ngươi dám để cho hai cha chúng ta con ly biệt quê hương, ta nhất định sẽ làm ngươi đẹp mặt.

Tuyết Lung Giác trong lúc nhất thời vẫn chưa nhận ra Tiêu Phàm, ánh mắt nàng đang chăm chú nhìn vào dược phương.

- Những Dược Tài này đoán chừng có thể luyện chế mười loại dược dịch, luyện chế loại nào mới tốt đây?

Tiêu Phàm từ đầu đến cuối đều không liếc mắt nhìn phương thuốc, hắn biết trên phương thuốc chỉ đơn giản giới thiệu thuộc tính những loại Dược Tài này.

Theo như Tiêu Phàm, là một tên Luyện Dược Sư, nhận biết dược liệu, công dụng dược liệu đều là phần cơ bản nhất, nếu như ngay cả Dược Tài cũng không phân biệt được thì có thể luyện chế ra dược dịch gì đây?

Lúc Tiêu Phàm đang trầm tư, bảy người khác rất nhanh liền lựa chọn phần Dược Tài mình cần, bọn họ đem bàn để ở phía dưới Luyện Dược Đỉnh, Hồn Lực trong cơ thể điên cuồng tuôn ra.

Trong chớp mắt mấy tiếng lốp bốp trầm đục vang lên, bên trong Luyện Dược Đỉnh đã có hỏa diễm hừng hực cháy lên.

Sau khi ngọn lửa hừng hực cháy lên, tiếng xì xào bàn tán bên trong đại sảnh cũng lập tức yên tĩnh lại, mặc dù một tổ cuối cùng chỉ có tám người khảo hạch, nhưng bên trong tám người này lại có vài người vô cùng nổi bật.

Ánh mắt mọi người hết sức chăm chú nhìn chằm chằm động tác những thí sinh đang khảo hạch, rất nhiều người không khỏi âm thầm gật đầu, vô luận là Hồn Lực hay là khống chế hỏa diễm, động tác thành thạo không phải mấy người tổ trước có thể so sánh.

Tiêu Phàm liếc mắt nhìn mấy người khác, hắn phát hiện hỏa diễm bên trong Luyện Dược Đỉnh của Bạch Vũ, Tần Mộng Điệp, Tuyết Lung Giác và Chu Văn Bân là mạnh nhất, thực lực bốn người này đoán chừng đã đạt tới Chiến Tông cảnh hậu kỳ.

Tiêu Phàm trong lòng hơi kinh ngạc, lần trước nhìn thấy Tuyết Lung Giác nàng vẫn chỉ là Chiến Tông trung kỳ, không nghĩ tới hôm nay nàng lại đột phá.

Sau đó Tiêu Phàm nhìn về phía ba người Trương Hi, Kiếm Tam và Ngạn Huyền, so với bọn Bạch Vũ, thì phải kém hơn một bậc, nhất là Trương Hi và Ngạn Huyền, tu vi đoán chừng chỉ là Chiến Tông sơ kỳ.

Không ít ánh mắt rơi vào trên người Tiêu Phàm, những người khác đều đã bắt đầu bận rộn luyện dược, duy chỉ có Tiêu Phàm vẫn đang đứng ngẩn người, bộ dạng ngây ngốc, biểu hiện này không khác gì "gà giữa bầy hạc", muốn không thu hút sự chú ý người người khác cũng không được.

- Tiểu tử kia có biết luyện dược không thế, không phải là đang phát mộng rồi chứ?

- Cái tên này đoán chừng chỉ là hạng mua danh chuộc tiếng, có thể cùng luyện dược với thiên tài Tần Mộng Điệp, xem ra cũng tốn không ít Hồn Thạch rồi a.

- Người như vậy thật đúng là không ít, nếu như hắn thực sự đến để mua danh chuộc tiếng thì Luyện Dược Sư Công Hội sẽ không dễ dàng buông tha hắn, đoán chừng về sau sẽ hủy bỏ cơ hội khảo hạch Luyện Dược Sư của hắn.

Đám người nhao nhao chỉa mũi nhọn về phía Tiêu Phàm, trong lòng Chu Văn Bân, Trương Hi cũng cười lạnh, thời gian một nén nhang trôi qua rất nhanh, Tiêu Phàm nếu vẫn chưa bắt đầu thì nhất định sẽ thất bại.

- Là ai để người này báo danh? Ngay cả phương thuốc cũng xem không hiểu cũng xứng đứng ở trên đài?

Chu Hùng hừ lạnh một tiếng, bây giờ đã tìm được cớ, hắn tự nhiên sẽ không bỏ qua Tiêu Phàm.

Trung niên mỹ phụ kia híp hai mắt, đầu nhìn sang một tên người hầu bên cạnh nói:

- Đi thăm dò một chút, là ai giới thiệu hắn đến.

Người hầu thối lui, rất nhanh quay trở lại:

- Khởi bẩm Lãnh trưởng lão, người kia tên Tiêu Phàm, không ai giới thiệu hắn đến, bởi vì báo danh cuối cho nên mới xếp vào một tổ cuối cùng.

- Các ngươi làm việc thế nào vậy? Còn không đem hắn đuổi ra ngoài?

Trung niên mỹ phụ quát lạnh một tiếng.

- Lãnh U, chậm đã.

Đột nhiên, ông lão mặc áo đen mở miệng, nhìn về phía người hầu hỏi:

- Ngươi xác định hắn tên Tiêu Phàm? Đến từ chỗ nào?

- Hồi bẩm Tần Trưởng Lão, hình như là từ Đại Yên Vương Triều.

Người thị giả kia cung kính hồi đáp.

- Đại Yên Vương Triều?

Ông lão mặc áo đen giật mình, lập tức khoát khoát tay ra hiệu người hầu lui xuống dưới, ông lão nhìn Chu Hùng và Lãnh U cười nói:

- Lãnh U, Chu Hùng, người này xem như ta giới thiệu tới đi.

- Tần lão, mặc dù ngài là Phân Hội Hội Trưởng tại Đại Yên Vương Triều, nhưng cũng không thể vì một tên tu sĩ Đại Yên Vương Triều...

Chu Hùng cau mày một cái, hiển nhiên không muốn đáp ứng.

Nếu như Tiêu Phàm nghe được nhất định sẽ ngoài ý muốn, Trưởng Lão họ Tần này không phải là Hội Trưởng Tần Mặc của Luyện Dược Sư Công Hội Đại Yến Vương Triều sao?

Mặc dù hắn không tận mắt thấy Tần Mặc, nhưng cũng đã được nghe nói cái tên Tần Mặc này.

- Chẳng lẽ lão phu còn không tư cách đề cử một người sao?

Thần sắc Tần Mặc lạnh lùng, hơn nửa tháng trước hắn trở lại Đại Yên Vương Triều một chuyến, cũng đã nghe nói qua sự tình của Tiêu Phàm.

Đối với việc Tiêu Phàm được phong làm U Vương, Tần Mặc hoàn toàn không để ở trong lòng, nhưng Tiêu Phàm lại có thể luyện chế ra Thối Hồn Dịch, chỉ bằng vào điểm này cũng đủ để cho Luyện Dược Sư tôn trọng.

Bởi vì Thối Hồn Dịch đối với tu sĩ trên Chiến Hồn Đại Lục mà nói là cực kỳ quý giá.

Chu Hùng sắc mặt cứng đờ, vội vàng mở miệng nói:

- Tần lão, ta không phải có ý này, ta chỉ sợ hắn làm bẩn thanh danh ngài.

- Già rồi, còn có thanh danh gì chứ.

Tần Mặc khoát tay, ánh mắt lại nhìn về phía trước.

Bởi vì lúc này Tiêu Phàm đã bắt đầu hành động, chỉ thấy Tiêu Phàm tiện tay chọn tầm mười loại Dược Tài, trực tiếp ném vào bên trong Luyện Dược Đỉnh.

Nhìn thấy một màn này, trong lòng Chu Hùng cười lạnh không thôi:

- Ngay cả Luyện Dược Sư Ngũ Phẩm đỉnh phong như ta cũng không thể tiện tay ước lượng ra phân lượng Dược Tài, chỉ bằng tiểu tử ngươi cũng dám ném bừa Dược Tài vào như thế?

Nghĩ vậy, Chu Hùng âm thầm liếc mắt nhìn Tần Mặc, trong lòng lại bổ sung một câu:

- Đây là do ngươi muốn tiến cử, ta cũng chờ xem hắn có gì để ỷ vào, nếu như không có một chút trình độ nào cũng đừng trách Chu Hùng ta không khách khí.

Tiêu Phàm tự nhiên không biết hắn đã bị người khác để mắt tới, tức thì bị rất nhiều người xem bên dưới chế nhạo.

Trầm ngâm nửa ngày, Tiêu Phàm chậm rãi duỗi ra thủ chưởng, Hồn Lực khủng bố cuồn cuộn xuất ra xông thẳng vào Luyện Dược Đỉnh, trong tức khắc khí tức cuồng bạo bắn ra bốn phía, Luyện Dược Đỉnh đột nhiên bạo động lên tựa như có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

- Nhanh lui lại, Luyện Dược Đỉnh của hắn sắp nổ.

Đám người hô lên một tiếng sau đó nhao nhao lui về phía sau.

Cỗ khí tức cuồng bạo này nếu vạn nhất nổ tung thì người đứng ở gần đó nhất định phải bị trọng thương.

- Thủ pháp cơ bản luyện chế Dược Tài đều nắm không vững, còn muốn thông qua khảo hạch?

Lãnh U hừ lạnh một tiếng, nàng cũng không coi trọng Tiêu Phàm chút nào.

- Hắn căn bản không biết luyện dược.

Sắc mặt Chu Hùng âm trầm, nhưng trong lòng thì có chút đắc ý, hữu ý vô ý nhìn Tần Mặc.

Nhưng khiến tất cả mọi người ngạc nhiên, khí tức Luyện Dược Đỉnh trước người Tiêu Phàm phát ra rõ ràng là muốn nổ tung, nhưng đến giờ vẫn không bạo tạc, chỉ là không ngừng rung động mà thôi.

Thời gian cứ chầm chậm trôi qua, đám người khẩn trương tới cực điểm, rất nhiều người đều dồn ánh mắt vào Tiêu Phàm, cũng không phải là bị trình độ luyện dược của Tiêu Phàm hấp dẫn, mà là sợ Luyện Dược Đỉnh bạo tạc.

Trong lòng Chu Văn Bân và Trương Hi cười lạnh không thôi, trên mặt đám người Trương Nhiễm càng cười tươi như hoa, mừng thầm trong lòng nói:

- Quả nhiên phương thuốc Thối Hồn Dịch chỉ là tiểu tử này ngẫu nhiên lấy được, cũng không phải đích thân hắn luyện chế, ở Yến Thành có lẽ ta không làm gì được ngươi, nhưng ở Hoàng Thành thì giết ngươi lại dễ như trở bàn tay.

- Bang!

Một tiếng vang nhỏ, cái nắp Luyện Dược Đỉnh của Tần Mộng Điệp đột nhiên xốc lên, một mùi thuốc nồng đậm từ trong đỉnh lan ra, hít vào miệng một hơi đều khiến cho mọi người có cảm giác thần thanh khí sảng.

- Quả nhiên không hổ là thiên tài Luyện Dược Sư, nhanh như thế đã hoàn thành, hạng nhất lần này đoán chừng không phải Tần Mộng Điệp thì không còn ai khác.

Đám người cảm thán nói.
















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch