Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Vô Thượng Sát Thần

Chương 1874: Đại Chiến Bùng Nổ

Chương 1876: Đại Chiến Bùng Nổ


“Giết!”

Bốn mươi chiến sĩ Hoàng Kim đồng loạt hét lên, sau đó lực lượng của toàn bộ đám người tập trung lại, hóa thành một thanh kiếm khí dài mấy trăm trượng, đâm rách bầu trời, hung hăng chém về phía Tiêu Phàm.

Luồng khí thế đó đến ngay cả Chiến Thần cảnh đỉnh phong cũng cảm thấy nhỏ bé. Sắc mặt Tiêu Phàm sầm lại, hắn đạp Thái Huyền Thần Du Bộ bay ra phía ngoài đại điện.

“Ầm!” Tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, kiếm khí mấy trăm trượng chém cung điện thành bột mịnh, chém trăm bậc thang kia bay xa.

Trong chớp mắt, cả tòa thành Thiên Thương Thần bỗng trở nên rung chuyển.

“Chuyện gì vậy?” Sao mặt đất lại rung chuyển dữ dội vậy, có động đất sao?”

“Âm thanh này hình như được truyền tới từ Thần Cung, lẽ nào có kẻ dám giết người trong Thần Cung?”

“Có lẽ đúng là vậy đấy, nghe nói vài ngàn năm trước, Tu La điện chủ của Chiến Hồn đại lục đã xâm nhập vào Thần Cung, và cũng chỉ có đám điên đó mới dám giương oai ở đây thôi.”

Đám đông mỗi người một câu, đám cường giả Chiến Thần cảnh đỉnh phong nhao nhao bay lên, đứng bên ngoài Thần Cung xem xét tình hình ở phía xa.

Lúc này, Cổ Nhược Trần ở Vạn Bảo các nghe được âm thanh như vậy thì thần sắc sầm lại: “Lẽ nào huynh ấy ra tay rồi?”

Nghĩ tới đây, Cổ Nhược Trần vội vàng đạp không bay lên, đứng sừng sững trên trời, vừa hay hắn nhìn thấy một đạo thân ảnh lao ra khỏi cung điện, thân ảnh đó chính là Tiêu Phàm, nhưng không phải là dung mạo của Kiếm Hồng Trần nữa.

“Tu La Điện chủ?” Cổ Nhược Trần nghi ngờ, nhưng ánh mắt hắn lại chuyển hướng sang một bóng người khác, đó chính là Sở Khinh Cuồng đang giao đấu với một Chiến Thần áo đen.

Cổ Nhược Trần nheo mắt, trong giây phút nghĩ ra điều gì: “Kiếm Hồng Trần chính là Tu La điện chủ thế hệ này của Chiến Hồn đại lục? Lúc trước hắn đã thay đổi dung mạo?”

Thoáng chốc, thần sắc của Cổ Nhược Trần biến đổi vô cùng phức tạp, hắn không biết có nên kết giao với Tu La điện chủ hay không.

Bên trong Thần Cung lúc này Tiêu Phàm đang công kích bốn mươi chiến sĩ Hoàng Kim để tháo chạy, hắn cảm thấy hơi hãi hùng.

Bốn mười Chiến Thần cảnh đỉnh phong cùng dồn lực công kích một lúc, có lẽ năng lực của Thiên Thần cũng chỉ đến như vậy.

Nếu không phải vì hắn thoát nhanh thì có lẽ hắn đã không sống sót được dưới nhát kiếm lúc nãy rồi.

Lúc này, Sở Khinh Cuồng cũng đã đến bên cạnh Tiêu Phàm, đưa mắt càn quét xung quanh, bọn họ đã bị các cường giả của Chiến Thần cảnh vây kín như nêm cối.

“Công tử.” Lại một tiếng hét nữa vang lên, đó chính là Kiếm La, Võ Nhược Phong và Vân Hạc đang đạp không lao tới. Khi nãy xuất hiện trong Thần Cung, bọn họ bị truy sát, đám người truy sát cũng không hề ít.

Tiêu Phàm nhìn bọn họ, không nói lời nào.

“Tiêu Phàm, người trốn không thoát đâu.” Năm người Chiến Thiên Nhất lao ra khỏi cung điện, nhìn Tiêu Phàm đằng đằng sát khí, nhe răng cười.

“Trốn? Ta chưa từng nghĩ sẽ trốn.” Tiêu Phàm lạnh lùng nói, mọi chuyện giờ đã bại lộ vậy thì chỉ còn cách chiến đấu tới cùng thôi.”

Giờ hắn lại không hề lo lắng cho sự an nguy của bản thân mà lo lắng cho đám người Sở Khinh Cuồng, sớm biết vậy thì hắn đã không cho họ dính vào chuyện này rồi.

“Giết chết không tha!”

Giọng nói lạnh lùng từ trong đám đổ vỡ của cung điện truyền ra, nhìn lại thì sẽ thấy Tiếu Thương Sinh vẫn đang ngồi bình thản tại chỗ cũ, dù cung điện có bị hủy hoại thì lão vẫn bất động như cũ.

Người dân của Thương Sinh thần quốc nghe thấy vậy thì đồng loạt nhao lên không chút do dự.

“Dừng tay!” Đúng lúc này, một tiếng nổ ầm ầm vang lên từ phía xa, ba bóng người nhanh chóng bay tới, xuất hiện ngay gần đó.

Ngoài bốn mươi chiến sĩ Hoàng Kim và đám người áo đen ra thì tất cả mọi người đều vội vàng dừng lại, khuông mặt nhìn ra đầy vẻ mờ mịt.

“Đại vương tử, nhị công chúa, bát vương tử?” Tu sĩ của Thương Sinh thần quốc nhìn những người vừa tới đầy hoang mang, khuôn mặt họ lộ rõ sự nghi ngờ.

“Tiếu Thương Sinh, không đáng để các ngươi bảo vệ.” Tiếu Thiên Tà nói lạnh như băng. “Lão sớm không phải là Thần chủ của Thương Sinh Thần quốc rồi, Thần chủ sớm đã bị một tên ma đầu đoạt xá.”

“Cái gì? Thần chủ bị đoạt xá?”

“Không thể nào, Thần chủ thần uy, trong thiên hạ này có mấy ai là đối thủ của Thần chủ?”

Mọi người trở nên náo động, hoàn toàn không dám tin lời của Tiếu Thiên Tà, còn đối với Tiếu Thương Sinh thì đại bộ phận mọi người đều kính trọng.

“Các vị, bất đệ nói đúng đấy.” Lúc này Tiếu Thiên Cơ mới mở lời, đây là những gì mà bọn họ đã thương lượng với Tiêu Phàm.

Nếu để mọi người biết được bọn họ muốn giết Tiếu Thương Sinh thì có lẽ toàn bộ người dân của Thương Sinh thần quốc sẽ đối đầu với bọn họ. Dù bọn họ mạnh mẽ nhưng cũng không thể trở thành kẻ địch của toàn bộ Thương Sinh thần quốc được.

Hơn nữa những người khác cũng vô tội, bọ họ cũng không nỡ hạ sát thủ, như vậy thì chỉ làm trò cười cho Tiếu Thương Sinh mà thôi.

“Ma đầu đoạt xá Thần chủ, đáng chém!” Tiếu Thiên Vân thêm vào một câu.

Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn mọi người, nhất thời không biết phải làm sao.

Đương nhiên bọn họ nghe theo lời của Tiếu Thương Sinh nhưng lời nói của ba vị vương tử và công chúa thì sao, chẳng lẽ là giả?

“Các ngươi được lắm, thông minh hơn rất nhiều các vương tử và công chúa lúc trước, biết phản kháng.” Tiếu Thương Sinh bình thản nói vọng ra, giống như một tiếng sét đánh vang lên làm mọi người run sợ.

Chỉ vẻn vẹn có một câu mà khiến rất nhiều người ngẩng đầu lên nhìn, lục phụ ngũ tạng cuộn lên, luồng khí thế này quả thực vô cùng đáng sợ.

“Các ngươi không sợ chết sao?” Tiếu Thương Sinh bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn ba người Tiếu Thiên Tà, mặc dù không nhìn rõ mặt nhưng trong mắt lão bắn ra hai tia hung khí cực đáng sợ.

“Thà liều một phen còn hơn bị ngươi giết, biết đâu lại có thể cùng chết với ngươi, báo thù cho Thần chủ?” Thần sắc của Tiếu Thiên Tà vô cùng bình tĩnh, bộ dạng như thể thấy chết không sợ vậy.

Nghe thấy vậy, mọi người cảm thấy tin đám người Tiếu Thiên Tà thêm vài phần, bởi vì dù sao họ cũng không biết mối quan hệ thật sự giữa đám người Tiếu Thiên Tà và Tiếu Thương Sinh.

“Ma đầu đoạt xá Thần chủ, đáng chết! Giết nó đi.” Mọi người phẫn nộ nói.

“Thực lực của đám người đó rất mạnh, chúng ta không phải là đối thủ của họ đâu.” Lại có những người không cam tâm, thở dài nói.

“Mọi người lùi lại, để tránh bị ta đánh thương, không cần các ngươi ra tay, đợi hôm nay trừ ma xong thì các ngươi đều là công thần.” Tiếu Thiên Tà thấy vậy thì trong mắt hiện lên vẻ hài lòng, mọi việc vẫn đang phát triển theo chiều hướng mà bọn họ liệu ra.

“Nghe lời Bát vương tử, Bát vương tử thần thông quảng đại, chắc chắn có thể diệt được ma đầu.”

“Bọn ta có thể rời đi, nhưng ai sẽ đối đầu với đám người kia?”

“Kệ đi, Bát vương tử đã nói như vậy thì chắc chắn sẽ có cách đối phó với những người kia.”

Không ít người lần lượt bay tản ra bốn phía, chỉ có một vài người vẫn lộ vẻ lo lắng, nhưng bọn họ cũng chẳng thể làm gì chỉ còn biết rời đi.

Ba người Tiếu Thiên Tà, Tiếu Thiên Cơ và Tiếu Thiên Vận nhìn nhau, rồi sau đó xông vào đám đông.

Một mình Tiêu Phàm chưa chắc đã chống đỡ được với nhiều người như vậy, nhất là bốn mươi chiến sĩ Hoàng Kim kia, vừa công kích vừa phòng ngư, đến ngay cả Tiêu Phàm cũng không dám liều mạng với họ, sức mạnh của đối phương dường như cố ý nhằm hết vào hắn vậy.

“Đám người này, khả năng công kích dường như vô địch rồi, đến cả Tu La kiếm cũng không thể phá nổi chiến giáp của bọn chúng trong thời gian ngắn, lẽ nào dùng linh hồn công kích?” Sắc mặt Tiêu Phàm trầm xuống.

Hắn vừa chiến đấu vừa nhanh chóng nghĩ cách làm sao để đối phó được với bốn mươi chiến sĩ Hoàng Kim kia.

“Keng!”

Đúng lúc này, một âm thanh kim loại va chạm vang lên trong hư không, bằng một nhát kiếm Tiêu Phàm đã đẩy lùi chiến sĩ Hoàng Kim trước mặt rồi sau đó hắn quay lại nhìn nơi âm thanh kia phát ra.

Hóa ra một Hoàng Kim Cự Long đang hiện lên xunh quanh nhị công chúa Tiếu Thiên Vận, long trào và quyền cương của nàng hòa làm một thể, đập một nhát mạnh lên một trong số các chiến sĩ Hoàng Kim.

Lớp chiến giáp Hoàng Kim kia lại bị một quyền của nàng đánh bẹp, hơn nữa hành động của nàng không có giấu hiệu dừng lại, một quyền rồi một quyền đánh xuống, chiến giáp Hoàng Kim bị đập nát thành một đống biến thành một quả cầu Hoàng Kim.

Không cần nghĩ cũng biết chiến sĩ Hoàng Kim kia đã chết ngắc rồi.

Khóe miệng Tiêu Phàm hơi giật giật, năng lực của Nhị công chúa quả không phải kinh khủng ở mức bình thường đâu, kẻ mà hắn không làm gì được thì lại bị nàng đập biến thành một khối sắt, năng lực này quả thất quá đáng sợ rồi.

“Năng lực thuần túy?” Ánh mắt Tiêu Phàm đột nhiên sáng lên, hắn thu Tu La kiếm lại thay vào đó là Hắc Sắc Tiểu Đỉnh, khuôn mặt lộ ra một nụ cười lạnh như băng.
















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch