Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Vô Thượng Sát Thần

Chương 1906: Hợp Mưu

Chương 1908: Hợp Mưu


Tiêu Phàm chắp tay đứng trên thuyền, linh hồn lực khống chế con thuyền lao đi, rất nhanh bờ hồ đã biến mất trong huyết vụ mênh mông.

Toàn bộ lỗ chân lông trên người hắn mở ra, mỗi thời mỗi khắc đều hấp thu thần linh chi khí trên không Huyết Hồ, thần linh khí ở nơi này cực kỳ nồng đậm, đều là vật đại bổ đối với Thí Thần cùng linh hồn của hắn.

Năm người Sở Khinh Cuồng đi theo Tiêu Phàm, dàn hàng tản ra, mọi thời khắc đám người đều chú ý đến động tĩnh bên trong Huyết Hồ.

Bọn hắn không hài lòng như Tiêu Phàm, con quái thú to lớn trước đó vẫn còn quanh quẩn trong đầu của bọn họ, thật lâu không tiêu tan.

Nếu như gặp phải quái vật khổng lồ kia, tất cả bọn hắn cộng lại cũng chưa chắc có thể là đối thủ của nó.

Thật lâu sau, đám người Tiêu Phàm dừng lại ở trung ương Huyết Hồ, huyết vụ bốn phía mênh mông, chỉ có thể lờ mờ nghe được tiếng sóng nước cuồn cuộn, khắp nơi một mảnh tĩnh mịch.

“Huyết Hồ này thực sự rất lớn, chúng ta lái thuyền hơn một canh giờ, mà vẫn không thấy được bờ bên kia.” Kiếm La hơi kinh ngạc nói.

“Đừng nói một giờ, chiếu theo tốc độ này, có mà mấy ngày cũng chưa chắc có thể đến bờ bên kia.” Thanh Phong lão tổ khinh thường nói.

Một canh giờ đã muốn đi tới bờ bên kia, vậy Huyết Hồ này sao có thể chứa đến hàng vạn tu sĩ.

“Nghe đồn cái này Huyết Hồ rộng một ngàn tám trăm dặm, tốc độ của chúng ta một ngày cũng chỉ chạy được hơn ba trăm dặm mà thôi, toàn lực ứng phó, một ngày cũng có thể chạy đến.” Xích Vân lão tổ lại giải thích một câu.

Trong mắt đám người Kiếm La lộ ra vẻ kinh ngạc, Huyết Hồ lớn như thế, trung ương lại còn tọa lạc một ngọn núi lớn, thật là không thể tưởng tượng nổi.

Có điều ngẫm lại thấy cũng đúng, trước đó nhìn thấy hàng vạn con Áo Nghĩa Thần Ngư, nhưng bọn hắn một đường đi đến giờ, đến cái bóng của Áo Nghĩa Thần Ngư cũng không thấy, từ khía cạnh này cũng có thể chứng minh Huyết Hồ rộng lớn.

“Tốt, mọi người tản ra đi, có chuyện gì thì truyền âm trao đổi.” Tiêu Phàm lơ đễnh nói.

Nơi này đã tiến vào sâu trong Huyết Hồ, thần linh khí cũng cực kỳ nồng đậm, là địa phương tương đối thích hợp để thả câu.

Đám người gật đầu, khống chế thuyền của mình tản ra, hiện lên một đường viền, mỗi người cách xa nhau vài trăm mét, nếu như xuất hiện việc gì ngoài ý muốn, cũng có thể kịp thời chạy tới.

Phải biết rằng phía trên Huyết Hồ không thể phi hành, mà trong nước lại có thật nhiều loài cá có công kích cường đại.

Bọn hắn thân là Chiến Thần cảnh, rơi vào trong nước sẽ không bị chết đuối, nhưng nếu như bị bầy cá vây công, vậy cũng khó nói.

Những lần Huyết Hồ Thùy Điếu trước mở ra, mỗi một lần đều có không ít người ở lại Huyết Hồ mãi mãi.

Giờ phút này, ở một vùng Huyết Hồ khác, có hơn mười con thuyền nhỏ, chia thành hai đội, mỗi một đội phía trước đều có một con thuyền lớn tầm ba trượng, so với thuyền của những người khác thì lớn hơn nhiều, tựa như một đội long đầu.

Phía trên hai đầu đội thuyền, mấy thân ảnh đang đứng, hai người cầm đầu đứng đầu thuyền, đối diện với nhau.

Nếu như Tiêu Phàm ở đây, khẳng định có thể nhận ra, một người trong đó, chính là Lãnh Đồng có thù cùng hắn, có thể cùng Lãnh Đồng giằng co, không cần nghĩ cũng biết rõ, thực lực và địa vị của người này khẳng định bất phàm, đoán chừng cũng là người kế thừa.

“Lãnh Lưu Cảnh, một câu, làm hay không làm?” Thần sắc Lãnh Đồng băng lãnh nhìn thanh niên áo bào đen phía đối diện nói.

Thanh niên áo bào đen tên là Lãnh Lưu Cảnh, một đôi mắt ưng sắc bén, mày kiếm lộ ra khí sắc bén, khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Hắn cũng giống Lãnh Đồng, đều là người kế thừa, chỉ là hắn là một trong hai người được Đại trưởng lão chọn.

Sắc mặt Lãnh Lưu Cảnh vẫn bình tĩnh như thường, tay phải sờ cằm, hiển nhiên là đang suy tính lợi và hại trong đó.

“Lãnh Đồng, mặc dù trong thân thể chúng ta cùng chảy một loại huyết mạch, nhưng ngươi nên thân cận cùng Lãnh Thương mới đúng, ngươi không gọi Lãnh Thương giúp ngươi, lại đến gọi ta, có phải nên nói rõ hay không.” Lãnh Lưu Cảnh cười nhạt một tiếng nói.

“Lãnh Thương rất nhanh sẽ tới.” Sắc mặt Lãnh Đồng trầm xuống.

Ở Tu La Sơn có hai chi, nhất mạch họ Tả, nhất mạch họ Lãnh, Lãnh Lưu Cảnh mặc dù được Đại trưởng lão chọn trúng, nhưng vẫn là họ Lãnh.

Theo Lãnh Đồng, Lãnh Lưu Cảnh nên không chút do dự đáp ứng yêu cầu của mình mới đúng, nhưng không ngờ Lãnh Lưu Cảnh lại không hề đề cập tới.

“Giết một người mà thôi, còn cần ba người chúng ta liên thủ sao? Cho dù hắn là Tu La điện chủ, thì có thể mạnh tới mức nào?” Lãnh Lưu Cảnh khẽ cười một tiếng, trong giọng nói lộ ra một tia khinh thường.

“Ngươi cảm thấy ngươi có mấy thành nắm chắc thắng được ta?” Lãnh Đồng cười lạnh một tiếng.

“Đồng Thuật của ngươi mặc dù lợi hại, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không thể tránh thoát, chỉ cần tránh thoát Đồng Thuật của ngươi, thắng ngươi cũng không khó, khoảng bảy phần mười.” Lãnh Lưu Cảnh như có điều suy nghĩ nói ra.

“Bảy thành sao?” Lãnh Đồng lắc đầu, lại nói: “Nếu ta nói cho ngươi biết, ta đã cùng hắn giao thủ qua, thực lực của hắn không yếu hơn so với ta, chẳng lẽ ngươi cảm thấy Lãnh Thương tăng thêm ngươi, có thể giết chết ta sao?”

Lãnh Lưu Cảnh cau mày một cái, hắn biết rõ ý của Lãnh Đồng, hắn và Lãnh Thương hợp lực cũng không giết chết được Lãnh Đồng, tương tự, Lãnh Thương cùng Lãnh Đồng hợp lực, cũng không thể giết chết được Tiêu Phàm.

Đây cũng là nguyên nhân Lãnh Đồng tìm hắn, hai người không giết được Tiêu Phàm, nhưng nếu liên hợp với Lãnh Lưu Cảnh, bọn hắn thì có hy vọng lưu Tiêu Phàm lại.

“Hắn dù sao cũng là một kẻ ngoại lai, chẳng lẽ ngươi muốn truyền thừa rơi vào tay người khác hay sao?” Nhìn thấy thần sắc Lãnh Lưu Cảnh hơi động, Lãnh Đồng lại tiếp tục rèn sắt khi còn nóng nói.

“Nếu chúng ta giết hắn, bên phía Tam trưởng lão phải bàn giao thế nào?” Lãnh Lưu Cảnh trầm giọng nói.

Nghe nói như thế, trên mặt Lãnh Đồng lộ ra một nụ cười tà ác, nói: “Vừa thu được một tin tức, Tam Trưởng Lão có vẻ như không chiêu đãi hắn, bởi vì tôn tử Tả Giang Lê của hắn cùng Tiêu Phàm giao thủ qua.”

“Tên phế vật kia? Xem ra đồ phế vật đó cũng có lúc có một chút tác dụng.” Lãnh Lưu Cảnh đầu tiên là khinh thường, rồi sau đó lại lộ ra nụ cười tia tà ác nói: “Có lẽ, chúng ta còn có thể thiếu mất một phế vật làm đối thủ.”

Lãnh Đồng nghe vậy, con ngươi bỗng nhiên co rụt lại, kinh ngạc nhìn Lãnh Lưu Cảnh, nói: “Ý ngươi là?”

“Cùng một phế vật đi làm đối thủ, ngươi không cảm thấy đó là một loại vũ nhục đối với chúng ta sao?” Lãnh Lưu Cảnh nhe răng cười một tiếng, truyền âm nói: “Ngươi yên tâm, giết chết phế vật kia không phải là chúng ta.”

Lãnh Đồng nếu như vẫn không hiểu rõ ý của Lãnh Lưu Cảnh, vậy hắn chính là người ngu, hắn không ngờ Lãnh Lưu Cảnh lại âm hiểm như thế.

Muốn giết chết Tiêu Phàm cùng Tả Giang Lê còn chưa tính, hắn còn muốn giáng họa cái chết của Tả Giang Lê cho Tiêu Phàm, kể từ đó, vô luận là có thể giết chết Tiêu Phàm hay không, Tiêu Phàm cũng không có khả năng tham gia tranh đoạt Tu La truyền thừa.

Bởi vì Tam trưởng lão không có khả năng thừa nhận kẻ cầm đầu giết chết tôn nhi hắn là người kế thừa Tu La Sơn, Tam trưởng lão đã không thừa nhận, mấy trưởng lão khác càng không có khả năng thừa nhận.

Tất cả những thứ này, Tiêu Phàm đều không biết, thời gian chậm rãi trôi qua ba canh giờ, mấy người Tiêu Phàm vẫn không thu hoạch được gì, hai người Kiếm La cùng Tiếu Thiên Dương đã đợi đến mất kiên nhẫn.

Lúc này bọn hắn mới biết, Áo Nghĩa Thần Ngư cũng không phải dễ dàng mắc câu như vậy.

Tiêu Phàm ngồi ở trên thuyền, trong tay cầm một cái cần câu, lẳng lặng nhìn chằm chằm mặt hồ, mặc dù không câu được cá, nhưng thời gian của hắn cũng không lãng phí.

Thân thể hắn tựa như một cái động không đáy, điên cuồng hấp thu thần linh khí, ngay từ đầu vẫn hết sức bình tĩnh, nhưng theo thời gian trôi qua, động tĩnh cũng càng lúc càng lớn.

Mấy người Kiếm La cuối cùng cũng chú ý tới động tác của Tiêu Phàm, trên mặt tất cả đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Khó trách hắn mạnh hơn ta, hóa ra mỗi thời mỗi khắc hắn đều không quên tu luyện.” Trong lòng Tiếu Thiên Dương tự nhủ, ngay từ lúc đầu thần phục Tiêu Phàm trong lòng hắn cũng hơi bất an.

Nhưng qua những ngày qua, thực lực và nhân phẩm của Tiêu Phàm chậm rãi làm hắn tin phục, hắn cũng rốt cục biết rõ bản thân tại sao không bằng Tiêu Phàm.

"Ùm!"

Đột nhiên, tiếng người rơi xuống nước vang lên, trong nháy mắt hấp dẫn lực chú ý của đám người, ánh mắt mấy người không hẹn mà cùng quay về vị trí của Tiêu Phàm nhìn lại
















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch