Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Vô Thượng Sát Thần

Chương 912: Ngươi Ăn Hàng, Đưa Ta Chiến Hồn

Chương 912: Ngươi Ăn Hàng, Đưa Ta Chiến Hồn


- Ngươi là Vân Lạc Thần? Vân Lạc Vũ của Đại Yến Vương Triều là gì của ngươi?

Tiêu Phàm nhìn về phía Vân Lạc Thần truyền âm nói, cái tên này, hắn từng nghe Vân Lạc Vũ nói qua.

Mặc dù hắn không nhớ rõ lắm, nhưng nhìn kỹ, Vân Lạc Vũ và Vân Lạc Thần hai người này nhìn qua thật sự có chút giống nhau.

- Ta là Đại Ca của Vân Lạc Vũ.

Vân Lạc Thần truyền âm, nghe được thanh âm này, hắn liền nhận ra Tiêu Phàm.

- Trước đó ngươi cứu ta, chẳng lẽ ngươi biết ta?

Tiêu Phàm kinh ngạc nhìn Vân Lạc Thần. Vân Lạc Thần không phải đã sớm rời khỏi Đại Yến Vương Triều rồi à, làm sao có thể quen biết mình chứ?

- Một tháng trước, ta về Đại Yến Vương Triều một chuyến, nghe Phụ Vương cùng Lạc Vũ luôn nhắc tới ngươi, muốn không biết đến ngươi thì cũng khó.

Vân Lạc Thần truyền âm nói, trong giọng nói có chút khổ sở.

Một tháng trước, hắn trở lại Đại Yến Vương Triều, nghe hai chữ Tiêu Phàm đến nhàm cả tai, hắn cũng nhớ rõ tên cùng tướng mạo Tiêu Phàm.

Trở lại Vô Song Thánh Thành, Vân Lạc Thần lại nghe được tên Tiêu Phàm, vốn dĩ hắn tưởng rằng có hai Tiêu Phàm, nhưng mà lúc hắn nhìn thấy Tiêu Phàm, trong lòng cũng kinh ngạc tới cực điểm.

Ngắn ngủi thời gian hai năm, Tiêu Phàm liền trưởng thành đến cấp độ này, đến các đại thế gia cũng không làm gì được hắn, còn muốn mời những người Chiến Thần Điện như bọn hắn xuất thủ, điều này khiến Vân Lạc Thần làm sao tin được.

Thế nhưng hắn lại không thể không thừa nhận, Tiêu Phàm này, chính là Tiêu Phàm của Đại Yến Vương Triều, bởi vì bên người hai Tiêu Phàm đều có một Tiểu Sư Tử Hoàng Kim.

- Tiêu huynh đệ, đa tạ ngươi cứu Phụ Vương cùng người nhà ta.

Vân Lạc Thần cảm kích phát ra từ nội tâm nói.

- Đây đều là việc nhỏ, ôn lại chuyện cũ thì một lúc nữa rồi tính, nếu như ta giết sạch bọn hắn, sẽ không có ảnh hưởng gì đối với ngươi chứ?

Con ngươi Tiêu Phàm hiện ra tia lạnh lẽo.

- Giang U Nguyệt trước mặt ngươi, là con trai Giang Thiên Vân, nếu như bọn hắn đều chết, mà ta còn sống, ít nhiều sẽ có chút ảnh hưởng. Có điều nếu ngươi thật sự giết hắn, ta sẽ rời khỏi Vô Song Thánh Thành.

Vân Lạc Thần nói.

- Con trai Giang Thiên Vân sao?

Tiêu Phàm cau mày một cái, thần sắc cũng biến hóa đa dạng.

- Vân Lạc Thần, ngươi còn ngây ra đó làm gì, giết đi.

Giang U Nguyệt nhìn thấy Vân Lạc Thần nhất thời thất thần, lập tức giận dữ.

Hai người đối thoại truyền âm trong thời gian rất ngắn, cũng không khiến Giang U Nguyệt phát hiện ra bất cứ điểm dị thường nào.

- Ngươi cùng hắn luận bàn đi, Giang U Nguyệt giao cho ta.

Tiêu Phàm lại truyền âm nói, sau đó một chưởng đánh về hướng Giang U Nguyệt.

Không thể không nói, thực lực Giang U Nguyệt này vậy mà còn mạnh hơn rất nhiều so với Lăng Quân mà hắn từng giết, không hổ là người có tư cách tiến vào Chiến Thần Điện.

Giang U Nguyệt nhìn thấy Vân Lạc Thần cùng Ám Dực điên cuồng chiến đấu cùng nhau, lúc này mới đem tinh thần đặt ở trên người Tiêu Phàm, con ngươi lạnh lẽo tới cực điểm.

Mặc dù hắn không biết Lăng Thiên tại sao muốn giết hắn, nhưng mà, hắn cũng không dám giết Lăng Thiên. Việc này nếu như bị Lăng gia biết được, dù cho Giang gia là đại gia tộc Chiến Hồn Điện, đoán chừng cũng không chịu được lửa giận Lăng gia.

Hắn mặc dù không giết Lăng Thiên, nhưng mấu chốt là Lăng Thiên muốn giết hắn.

- Lăng Thiên, ngươi bị điên sao?

Giang U Nguyệt phẫn nộ gào thét, một cỗ khí tức cuồng bá mà hung ác từ trên người hắn nở rộ ra.

Chưởng cương Hồn Lực Huyết sắc trong nháy mắt ngưng tụ thành hình, mang theo một uy thế hoảng sợ đánh thẳng hướng Tiêu Phàm, trên đỉnh đầu hắn lơ lửng một Huyết Sắc Nguyệt Lượng (vầng trăng màu máu).

Huyết Sắc Nguyệt Lượng tản ra khí thế Huyết Sát đáng sợ, chỉ liếc mắt nhìn một cái cũng khiến người ta có chút phát cuồng, tựa như Linh Hồn đều bị luân hồi kìm hãm trong đó.

- Không ngờ lại là Cửu Phẩm Chiến Hồn Huyết Sát U Nguyệt?

Con ngươi Tiêu Phàm như lợi kiếm sắc bén tuyệt thế, nhưng trong đó còn có cả kinh hãi.

Cỗ khí thế Huyết Sát kia khiến Tiêu Phàm cũng thất thần trong khoảng khắc, thiếu chút nữa thì mê muội trong đó, hắn dường như nhìn thấy một cảnh Sát Lục rộng lớn.

- Nếu như không phải Ý Chí Tu La đủ mạnh, Huyết Sát U Nguyệt Huyễn Cảnh này liền có thể tuỳ tiện giết ta rồi.

Tiêu Phàm mị mị hai mắt, thần sắc trở nên vô cùng ngưng trọng:

- Không biết nuốt nó, có thể khiến U Linh Chiến Hồn đột phá gông cùm xiềng xích cuối cùng không?

Nghĩ vậy, con ngươi Tiêu Phàm nóng rực lên, trước đó nuốt Hồn Lực Chiến Hồn Thiên Hỏa Kỳ Lân của Lăng Thiên, lực lượng U Linh Chiến Hồn lại mạnh lên mấy phần, nhưng mà khoảng cách tới Cửu Phẩm Chiến Hồn vẫn còn có cách xa một bước.

Mỗi lần hắn đều cảm giác chỉ kém một chút, điểm này, lại giống như một khe giữa trời, không thể vượt qua.

Bát Phẩm Chiến Hồn tương tự đối với U Linh Chiến Hồn đã không có bất kỳ ý nghĩa gì, chỉ có Cửu Phẩm Chiến Hồn, mới có thể giúp cho U Linh Chiến Hồn vượt cấp, Tiêu Phàm tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.

- Không ngờ cũng có mấy phần năng lực, thậm chí ngay cả Huyết Sát Huyễn Cảnh của ta cũng không làm gì được ngươi, hiện tại sợ hãi cũng đã trễ.

Trong mắt Giang U Nguyệt lóe lên một tia kinh dị.

Phải biết, một chiêu này của hắn có thể miểu sát được Chiến Đế đỉnh phong bình thường, Tiêu Phàm là một trong số ít những người có thể trong nháy mắt tránh thoát được.

Tiêu Phàm nghe vậy, mặt coi thường, trong lòng khịt mũi:

- Huyễn Cảnh chỉ như vậy, so với Tu La Huyễn Cảnh mà nói hoàn toàn không có một chút lực khiêu chiến nào, như vậy mà cũng muốn vây khốn ta?

- Hôm nay, ngươi nhất định phải chết!

Sắc mặt Giang U Nguyệt lạnh lùng, chữ chết vừa mới rơi xuống, huyết sắc quang mang vô cùng vô tận từ trên người hắn tản ra, nhanh chóng ngưng tụ thành lợi kiếm huyết sắc tại hư không đánh thẳng hướng Tiêu Phàm.

- Nói ngươi ngươi còn không tin!

Tiêu Phàm thần sắc lạnh lùng, trong lòng gầm lên một tiếng:

- Tỏa Hồn!

Ngay sau đó, một gợn sóng huyết sắc từ trên người hắn dập dờn ra, trong nháy mắt, hư không tựa như đứng im, hàng ngàn hàng vạn lợi kiếm huyết sắc định tại hư không.

Giang U Nguyệt không hiểu vì sao, hắn chỉ cảm giác bản thân đột nhiên không thể khống chế Huyết Sát U Nguyệt.

- Còn nắm giữ cả công kích linh hồn!

Tiêu Phàm nhìn chăm chú những Huyết Sắc Kiếm Khí đó, khóe miệng hiện ra một tia cười lạnh.

Sau một khắc, khí thế Thiên Hỏa Kỳ Lân tăng vọt, đánh tới về huyết sắc U Nguyệt kia, trong ánh mắt kinh hãi của Giang U Nguyệt, khí thế này một ngụm nuốt trọn Huyết Sát U Nguyệt cao tới mười trượng.

Dù là biến thành Thiên Hỏa Kỳ Lân, U Linh Chiến Hồn vẫn nắm giữ năng lực thôn phệ Chiến Hồn, Cửu Phẩm Chiến Hồn này chính là một trong những thuốc bổ tốt nhất của nó.

- Ngươi muốn nuốt Chiến Hồn ta, thực là trò cười!

Giữa khoảng hô hấp, Giang U Nguyệt đột nhiên phát hiện bản thân lại có thể cử động, trên mặt liền hiện vẻ cười lạnh.

Có điều vẻn vẹn trong nháy mắt, thần sắc Giang U Nguyệt cứng ngắc tại đó, hắn phát hiện bản thân vậy mà mất đi liên hệ với Huyết Sát U Nguyệt?

- Chiến Hồn của ta đâu rồi?

Giang U Nguyệt gào thét, thời khắc ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy Thiên Hỏa Kỳ Lân đang nhai say sưa ngon lành, đúng là đang nhấm nuốt cái gì đó.

Đột nhiên, Giang U Nguyệt lấy lại tinh thần, run giọng nói:

- Lăng Thiên, Chiến Hồn ngươi thực sự ăn Chiến Hồn của ta? Không thể nào, Chiến Hồn coi như cũng có thể bị thương, nhưng làm sao có thể bị ăn sạch?

Giang U Nguyệt đầu lắc đung đưa như trống, trong thời gian ngắn hắn không thể nào chấp nhận được sự thật này, Chiến Hồn chỉ là Hồn Lực đặc thù biến thành, làm sao có thể bị Chiến Hồn khác thôn phệ chứ.

Thế nhưng nếu không tiếp nhận sự thật này thì có thể thế nào nữa, nếu như đây không phải sự thực, vậy Chiến Hồn Giang U Nguyệt hắn đi đâu rồi?

Lúc này, Giang U Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Thiên Hỏa Kỳ Lân to lớn, giận dữ hét:

- Cái thứ cẩu ăn tạp nhà ngươi, trả Chiến Hồn lại cho ta!

Vừa dứt lời, Giang U Nguyệt không chút do dự đánh tới không trung, thế nhưng, không có Chiến Hồn, hắn căn bản không có cách nào liên hệ được Hồn Lực bên trong Hồn Hải, thực lực hắn cũng chỉ mạnh hơn một chút so với tu sĩ phổ thông mà thôi, tất cả những thứ này còn nhờ vào tố chất thân thể Chiến Đế cảnh của hắn tương đối mạnh.

Nhìn thấy bộ dáng Tiêu Phàm ở phía xa cười trên nỗi đau của người khác, Giang U Nguyệt hận không thể một bàn tay đập chết Tiêu Phàm, thế nhưng hiện tại, hắn đâu còn là đối thủ của Tiêu Phàm.
















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch