Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Vô Thượng Sát Thần

Chương 918: Sợ Ngươi Không Chịu Đựng Nổi

Chương 918: Sợ Ngươi Không Chịu Đựng Nổi


Chuyện Giang gia cùng Lăng gia đánh nhau, Tiêu Phàm lại không hề biết, hắn đắm chìm trong đột phá U Linh Chiến Hồn.

Tầm nửa ngày sau mới mở mắt, trong con ngươi bắn ra hai tia lạnh lẽo, lạnh như điện như kiếm, sắc bén vô cùng, trực tiếp phá toái hư không.

- Hồn Lực vòng xoáy trong U Linh Chiến Hồn mặc dù biến mất, nhưng ta bây giờ, thân thể tương đương một Hồn Lực vòng xoáy siêu cấp, tốc độ thôn phệ Hồn Lực so với Hồn Lực vòng xoáy nhanh hơn gấp mấy lần.

Tiêu Phàm cảm nhận được sự biến hóa của bản thân, lộ ra vẻ hài lòng.

Hơn nữa, U Linh Chiến Hồn mặc dù tan trong Huyết Mạch, nhưng hắn vẫn có thể tùy thời triệu hồi ra U Linh Chiến Hồn.

Chỉ là mỗi khi Tiêu Phàm muốn triệu hồi ra U Linh Chiến Hồn, sâu trong nội tâm có một thanh âm nói cho hắn biết, tốt nhất đừng triệu hoán U Linh Chiến Hồn ra, bằng không sẽ thêm một vài phiền phức không tưởng được.

Loại cảm giác này rất quỷ dị, nhưng mà Tiêu Phàm lại hết sức tin tưởng linh cảm của bản thân, bởi vì linh cảm của hắn đã từng nhiều lần cứu mạng hắn.

- Với thực lực hiện tại của ta, coi như không triệu hoán U Linh Chiến Hồn, cũng có thể cùng Chiến Đế đỉnh phong chiến một trận. Huống chi, ta còn có mấy Chiến Hồn Xích Diễm Vân Long, còn có Tỏa Hồn Châu, chỉ đáng tiếc Thiên Hỏa Kỳ Lân cùng Huyết Sát U Nguyệt, bị U Linh Chiến Hồn thôn phệ, mà không phải là bị Tỏa Hồn Châu thôn phệ.

Tiêu Phàm thở dài.

Chiến Hồn mà U Linh Chiến Hồn thôn phệ đều trực tiếp biến thành chất dinh dưỡng U Linh Chiến Hồn, bị nó hấp thu tiêu hóa. Mà Chiến Hồn bị Tỏa Hồn Châu thôn phệ, lại tương đương với trực tiếp ăn cắp Chiến Hồn, đây là điểm hoàn toàn khác biệt.

Một điểm khác biệt nữa là, sau khi U Linh Chiến Hồn thôn phệ Chiến Hồn, có thể biến ảo thành Chiến Hồn kia, cơ hồ không có bất kỳ dị dạng nào.

Mà sau khi Tỏa Hồn Châu thôn phệ Chiến Hồn, lại có thể rót Chiến Hồn vào bên trong Hồn Hải một tu sĩ khác. Nếu nắm giữ hai Chiến Hồn này thì năng lực cực kỳ nghịch thiên.

Nếu như Tiêu Phàm nguyện ý, có thể khiến cho bất cứ ai cũng có thể là người sở hữu Song Sinh Chiến Hồn.

Đương nhiên, Tỏa Hồn Châu cũng không phải vạn năng, liền tựa như hư ảnh Xích Diễm Vân Long, sau khi biến thành Tiêu Phàm Chiến Hồn liền không thu về được nữa.

Vốn dĩ Tiêu Phàm còn chuẩn bị đem sáu hư ảnh khác cũng biến thành Chiến Hồn của bản thân, về sau ngẫm lại rốt cuộc vẫn từ bỏ.

Hắn cho dù có thêm sáu Chiến Hồn thì tốc độ tu luyện cũng sẽ không phát sinh cải biến quá lớn, dù sao, Vô Tận Chiến Hồn cùng U Linh Chiến Hồn cũng không phải Cửu Phẩm Chiến Hồn phổ thông có thể so sánh.

Nhất là U Linh Chiến Hồn, từ sau khi hòa làm một thể cùng Huyết Mạch hắn, Tiêu Phàm luôn cảm giác U Linh Chiến Hồn so với Vô Tận Chiến Hồn còn biến thái hơn rất nhiều.

Tiêu Phàm dứt khoát để sáu Chiến Hồn còn lại lưu làm dự bị, đến thời điểm thích hợp sẽ đưa cho người cần, chẳng hạn như Vân Khê, Quan Tiểu Thất.

- Mặc dù ta không thể có thêm Chiến Hồn thứ ba, nhưng những người khác chưa chắc.

Tiêu Phàm càng nghĩ nhiều, sau đó thần sắc lại trở nên ngưng trọng:

- Còn có khoảng thời gian một tháng, coi như ta đạt đệ nhất, ta cũng phải đối mặt Diệp gia, chỉ dựa vào cảnh giới Chiến Đế trung kỳ này, còn không phải đối thủ Diệp gia.

Hắn hiện tại mặc dù đã lĩnh ngộ Tam Trọng Tu La Ý Chí, nhưng mà Bất Hủ Ý Chí vẫn dừng ở Nhị Trọng, Tiêu Phàm cũng không muốn lập tức đột phá.

Bất Hủ Ý Chí mặc dù về chiến đấu không thể bằng Tu La Ý Chí, nhưng mà Tiêu Phàm vẫn cảm thấy Bất Hủ Ý Chí rất bất phàm, nếu lĩnh ngộ tuyệt đối chỉ có chỗ tốt, không có chỗ xấu.

Hít sâu mấy hơi, Tiêu Phàm ngẩng đầu nhìn về phương xa, hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần, chậm chạp nói:

- Mảnh Sát Lục Cổ Địa này chắc là cũng tồn tại kỳ ngộ.

Trong lòng Tiêu Phàm tràn ngập khát vọng đối với thực lực, hắn luôn cố gắng mạnh lên, nhưng mà địch nhân hắn phải đối mặt cũng ngày càng mạnh, chỉ dựa vào thực lực hiện tại còn xa không phải là đối thủ.

Đột nhiên, Tiêu Phàm nhắm hai mắt lại, tâm thần dẫn ra Tỏa Hồn Châu, lúc này, Tiêu Phàm lần nữa mở hai mắt ra, con ngươi nhìn phương xa nói:

- Ám Dực, đi theo ta.

Để lại một câu nói, Tiêu Phàm liền đạp không mà lên, cấp tốc lao đi về phương xa, Ám Dực hít sâu một cái, cũng lách mình biến mất tại chỗ.

Hai bóng đen ảm đạm cấp tốc đi qua rừng sâu, rất nhanh liền ra khỏi rừng, một mảnh bình nguyên mênh mông tiến vào tầm mắt hai người, hai bóng đen đột nhiên dừng lại.

Hồn Lực Tiêu Phàm liếc nhìn bốn phía, lại không phát hiện bất luận bóng người nào, sau đó lại cảm ứng đến một sợi Hồn Lực biến hóa bên trong Tỏa Hồn Châu, Tiêu Phàm ngẩng đầu nhìn về phía xa.

- Có khí huyết tinh.

Đột nhiên, Ám Dực lông mày nhíu lại, đề phòng nhìn bốn phía.

- Người muốn tìm cái chết thật là nhiều.

Tiêu Phàm ngữ khí rất lạnh, một cỗ sát ý lặng lẽ từ trên người hắn nở rộ ra, sau đó tựa như tia chớp bay đi về hướng bình nguyên.

Cách đó mấy chục dặm, hai thân ảnh đang cấp tốc chạy vội, không phải, nói cho đúng là ba thân ảnh, nhưng có một thân ảnh mà người bình thường căn bản nhìn không thấy.

- Ha ha, Nhị Ca, hôm nay giết thật thống khoái, ta đã giết mười một người.

Một thanh niên áo bào xanh trong đó cười ha ha, cười vô cùng càn rỡ.

Thanh niên áo bào xanh không phải ai khác, chính là Quan Tiểu Thất, một người khác chính là Bàn Tử, còn về thân ảnh nhìn không thấy kia, ngoài Sở Phiền còn có thể là ai?

- Thật không nghĩ tới, Độc Cô Trường Phong cùng Công Tôn Dạ vậy mà cũng muốn đưa chúng ta vào chỗ chết. Mặc dù được hai Lôi Viêm Long Quả, đáng tiếc, một kích không giết chết được Độc Cô Trường Phong.

Sắc mặt Bàn Tử khẽ hơi trầm xuống, khí tức trên người hắn càng ngày càng cuồng bạo, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá.

Cảm nhận được Hồn Lực ba động trên người Bàn Tử, Quan Tiểu Thất hơi hơi động dung, trong mắt cũng lóe qua một tia tha thiết, cười nói:

- May mà ta không nuốt Lôi Viêm Long Quả kia, đến Nhị Ca còn không chịu được, ta đoán chừng sẽ bị no bạo.

Nhị Ca, nếu như ngươi không kiên trì nổi, vậy ở đây đột phá đi, nơi này giao cho ta cùng Sở Phiền là được. Tiểu gia hỏa hiện tại cũng là Chiến Đế tiền kỳ, nếu đánh lén, dù là Chiến Đế hậu kỳ cũng có thể chém giết.

- Ta còn có thể kiên trì được!

Bàn Tử cắn răng nói, rất hiển nhiên, hắn đã đến biên giới đột phá.

Trên người hắn, Lôi Điện quanh thân đan xen, cuồng bạo tới cực điểm, hư không phát ra từng tiếng nổ lốp bốp đùng đoàng, vô cùng đáng sợ.

- Lần này xem các ngươi chạy đi đâu!

Đột nhiên, một tiếng cười lạnh truyền đến, lại thấy phía trước hai người cách khoảng mấy chục trượng, đột nhiên xuất hiện mấy thân ảnh, người cầm đầu chính là Độc Cô Trường Phong, hắn đang lạnh lùng nhìn Bàn Tử cùng Quan Tiểu Thất.

Bàn Tử cùng Quan Tiểu Thất thấy thế, vội vàng ngừng lại, thay đổi phương hướng, muốn tìm một hướng khác để rời đi.

Nhưng mà mấy hướng khác cũng đều xuất hiện mấy bóng người, tựa như bọn hắn đã sớm đoán được Bàn Tử cùng Quan Tiểu Thất sẽ chạy trốn từ hướng này.

- Tiểu Thất ca ca, cho ta một nửa Lôi Viêm Long Quả, ta giúp ngươi giết Độc Cô Trường Phong kia.

Sở Phiền nhe răng cười nói, thanh âm hắn cũng chỉ có Quan Tiểu Thất có thể nghe được.

- Nhiều người như vậy, ngươi có thể giết được mấy người?

Quan Tiểu Thất cau mày một cái, sau đó nhìn về phía Bàn Tử truyền âm nói:

- Nhị Ca, chiến thuật cũ.

Bàn Tử gật gật đầu, hai người lưng tựa lưng nhìn bốn phía, chuẩn bị sẵn sàng xuất thủ.

- Bàn Tử chết tiệt, thật sự là còn chạy được, chỉ cần ngươi giao Lôi Viêm Long Quả ra, sau đó quỳ trước mặt ta dập đầu nhận lỗi, ta có thể không giết ngươi.

Cũng đúng lúc này, Độc Cô Trường Phong thần sắc lạnh lẽo nhìn bọn Bàn Tử quát.

Bàn Tử thần sắc lạnh lẽo, trong mắt lóe qua vẻ khinh thường, vừa chuẩn bị động thủ, đột nhiên một thanh âm lạnh lùng vang lên:

- Dập đầu nhận lỗi? Sợ ngươi không chịu đựng nổi!
















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch