Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Vô Thượng Thần Đế

Chương 115: Thành Công

Chương 115: Thành Công





– Tề Minh, tuổi còn trẻ đã luyện chế ra phàm khí thượng phẩm, thiên tư bất phàm, Diệu Tiên Ngữ cũng không cần nói, còn Mặc Dương kia có thể lĩnh ngộ kiếm ý, ngươi và ta cũng nên hiểu điều này có ý nghĩa gì.

Điêu Chấn Vân tiếp tục nói:

– Mà lại, quan trọng hơn là, Tần Mộng Dao, nha đầu này, ta cũng thấy có chỗ nào không đúng!

– Không sai, Mục Vân kia cũng thế, trong thời gian ngắn ngủi mấy tháng, lại bồi dưỡng được nhiều thiên tài như vậy, trước kia chúng ta đã bị hắn lừa!

– Bây giờ chúng ta làm tốt chuyện này, dùng thanh danh của Thiệu Danh Ngự, hắn không đến mức lừa gạt chúng ta, chuyện này vô luận như thế nào cũng không có chỗ xấu đối với chúng ta.

– Đúng!

Lúc hai vị tộc trưởng nói chuyện, đã bắt đầu khua chiêng gõ trống bố trí những nhiệm vụ này.

Trong đại sảnh, Thiệu Danh Ngự nghe được tiếng nghẹn ngào bên ngoài viện, nhịn không được nhíu mày.

– Kéo hắn vào!

Thiệu Danh Ngự ra lệnh.

Ngoài cửa, hai tên đệ tử kéo theo một thân ảnh trên thân dày đặc vết thương, chầm chậm tiến vào trong đại sảnh.

Trên dưới toàn thân người kia, áo quần rách nát, không có chỗ nào hoàn chỉnh, mà phía sau lưng hắn, nát thành một mảnh, máu và thịt vụn xen lẫn, vô cùng thê thảm.

Chính là Thiệu Minh!

– Thiệu Minh, ta hỏi ngươi, sự trừng phạt này, ngươi có biết vì sao không?

Thiệu Danh Ngự nhìn tôn nhi (cháu trai) của mình, không có một chút thương hại, khẽ nói.

– Trưởng tôn vô năng, khiến đệ đệ bị người giết hại!

– Sai, cực kỳ sai.

Thiệu Danh Ngự nhịn không được mắng:

– Ta đánh ngươi, vì ngươi ngu xuẩn, Mục Vân kia là Tụ Đan cảnh bát trọng, mà ngươi là Thông Linh cảnh cửu trọng, cùng với Thiết Sơn Hỗ, Ba Dụ Đức, ba người cùng nhau vây công, không thể chế phục hắn, đây là ngu xuẩn. Tình thế không đúng, lại còn chỉ vì mặt mũi chính mình, không biết tiến lui, đây là ngu xuẩn, hại đệ đệ ngươi bỏ mình, đây cũng là ngu xuẩn.

– Tôn nhi đã biết sai!

– Ngươi biết cái rắm!

Thiệu Danh Ngự nhịn không được lần nữa quát:

– Nếu không phải hiện tại ngươi là tôn nhi duy nhất của ta, ta một chưởng bổ ngươi, nếu ngươi biết, Vũ nhi sẽ không phải chết. Đúng là kẻ ngu!

– Sư tôn bớt giận!

Lâm Minh bưng lên một ly trà, trên mặt hắn lộ ra nụ cười.

– Lâm Minh, quả thật, trong cơ thể Tần Mộng Dao kia không giống bình thường à?

– Điểm này, đồ nhi đã lĩnh giáo, trong cơ thể nàng ta không chỉ có chân nguyên, còn chứa sức mạnh băng hàn cường đại.

– Lực lượng băng hàn chính là thiên địa chi khí, Tần Mộng Dao này tuyệt đối là gặp được cơ duyên không như người thường.

Thiệu Danh Ngự phân tích nói:

– Trên đại lục, thú chia làm bốn đẳng cấp là yêu thú, linh thú, thiên linh thú, thánh thú, mà trên toàn bộ Thiên Vận đại lục, thiên linh thú đã thuộc tồn tại mạnh nhất, về phần thánh thú, chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết, nghe nói có một loại thánh thú tên là Côn Bằng, có thể thôn thiên Nhật Nguyệt, còn có một loại thánh thú Chu Tước, dùng lửa làm thức ăn, trong cơ thể nó có Chu Tước chi hỏa, quả thực đều cường đại hơn so với một ít thiên hỏa.

– Ý của sư tôn là...

– Có lẽ, trong cơ thể Tần Mộng Dao kia có dung hợp tinh phách thánh thú hoặc di truyền, loại chuyện này rất huyền ảo, nhưng cũng không phải là chưa từng xảy ra, một khi xuất hiện loại nhân vật này, cũng là tồn tại thành thần danh chấn đại lục, đạp phá hư không.

Thành thần!

Thần có thể nói là tồn tại truyền kỳ, một chữ này thực sự cách bọn họ quá xa xôi.

– Nếu như Thánh Đan tông ta có thể thu nạp Tần Mộng Dao, dốc lòng bồi dưỡng, tương lai, toàn bộ Thiên Vận đại lục, có thế lực nào có thể chống lại Thánh Đan tông ta.

Lâm Minh nghe được lời của Thiệu Danh Ngự, toàn thân hắn kích động phát run.

Nếu như thật sự trong cơ thể Tần Mộng Dao nắm giữ sức mạnh thần phách thánh thú, đối với Thánh Đan tông chính là nhân tài trụ cột, ban thưởng tông môn đối với bọn hắn, thực sự là khó có thể tưởng tượng.

Ngay cả sư tôn cũng chấn kinh như thế, hắn có thể hiểu được.

– Lâm Minh, mấy ngày nay, người cũng nên điều tra một chút Tần Mộng Dao, ta muốn xác nhận cuối cùng một chút, trong cơ thể nàng ta đến cùng ẩn giấu cái gì.

Hai mắt của Thiệu Danh Ngự hơi nheo lại, lạnh lùng nói.

Trong lòng của hắn đã có kế hoạch.

Uông Đông Vũ, Điêu Chấn Vân bị ngàn viên đan dược mê hoặc, nên tốc độ điều tra tin tức của bọn hắn rất nhanh.

Không cần thời gian nửa ngày, từng quyển hồ sơ đã đặt trước người Thiệu Danh Ngự.

Đêm đó, trăng sáng treo cao, Thiệu Danh Ngự buông xuống toàn bộ tin tức của người cuối cùng, mạnh mẽ thở ra một hơi.

– Lâm Minh!

– Sư tôn!

– Truyền mệnh lệnh của ta, trong tông môn điều lấy năm tên nhị phẩm đan sư, ba tên huyền khí sư hạ phẩm, đến Bắc Vân thành, trợ giúp Điêu gia và Uông gia luyện khí, cho đến khi... Hai nhà này toàn thắng!

– Vâng!

Mặc dù không rõ lời này của sư tôn ý gì, nhưng Lâm Minh đối với Thiệu Danh Ngự chỉ có thể phục tùng.

– Ha ha... Trời cũng giúp ta, trời cũng giúp ta.

Đợi Lâm Minh rời đi, Thiệu Danh Ngự ha ha cười nói:

– Tần Mộng Dao, quả nhiên là kỳ nhân nắm giữ huyết mạch thánh thú, lần này, ta lập xuống đại công cho tông môn, có lẽ Thiệu Danh Ngự ta có thể trở thành một địa khí sư.

Thiệu Danh Ngự cười ha ha, trên mặt hắn lộ ra tia điên cuồng.

– Gia gia, Mục Vân kia cực kỳ quan trọng đối với Tần Mộng Dao, chúng ta hoàn toàn có thể...

– Ngươi suy nghĩ cái gì, ta tự nhiên hiểu, thời điểm chúng ta bức Tần gia và Mục gia bức đến tuyệt cảnh, Tần Mộng Dao kia sẽ không thể không đến cầu ta, ta muốn nàng ta tâm phục khẩu phục tiến vào Thánh Đan tông.

Trên mặt Thiệu Danh Ngự lộ ra một tia lo lắng, cười lạnh nói.

Ba ngày sau đó, cuối cùng Mục Vân cũng đi ra từ trong phòng luyện đan.

Chỉ là bộ dáng kia thực sự rất chật vật.

Trên dưới toàn thân của hắn không có một chỗ nào hoàn chỉnh, đầu tóc hắn rối bời, quần áo hắn tả tơi, toàn thân cuối cùng vô cùng thối.

– Vân nhi, ngươi... Ngươi không sao chứ?

Mục Lâm Thần thấy Mục Vân nhốt mình trong phòng ba ngày, như sống ở hoang dã ba tháng, hắn trừng to mắt, kinh ngạc nói.

– Ha ha...

Chỉ là Mục Vân nhìn Mục Lâm Thần, lại cười lên ha ha, một câu cũng không trả lời, vừa đi vừa cười, trực tiếp rời khỏi Mục gia.

– Xong xong, đứa nhỏ này luyện đan luyện đến điên rồi, luyện đến điên rồi!

Bỏ lại tất cả sự vụ trong tay, Mục Lâm Thần nhanh như chớp đi theo Mục Vân.

Trong phường thị phía đông Bắc Vân thành, trong nhà lò rèn của Tề Minh.

Từ sau khi Tề Minh nhận Mục Vân làm sư phụ, hắn mang theo phụ thân từ trong phường thị phía tây Tần gia, đến ở trong phường thị phía đông thuộc về Mục gia.

Tần Mộng Dao, Tề Minh, Mặc Dương bọn người đang ngồi cùng nhau, trên mặt bọn hắn lộ ra vẻ u sầu.

Một bên, Tề Ngự Phong ngồi trên xe lăn, trên mặt mang theo tia tức giận.

– Quá mức, thực sự là quá mức, Điêu gia với Uông gia, quả thực là điên rồi!

Mặc Dương nhịn không được mắng:

– Mẹ nhà hắn, lại trực tiếp mời gia gia Thiệu Minh, Thiệu Danh Ngự đến, lão đầu kia là huyền khí sư cực phẩm, còn rất có tiếng nói ở Thánh Đan tông, tìm nhiều luyện đan sư, luyện khí sư như vậy, thật không biết xấu hổ.

– Ừm, còn có Tề gia, không nghĩ tới vì ta thắng Tề Vân, Tề gia lại kết thành đồng minh với bọn hắn.

Trong lòng của Tề Minh cũng rất lo lắng.

– Quan trọng nhất là, gia gia của ta cũng chuẩn bị rút nhân thủ về Thánh Đan các, dù sao, luyện đan sư, luyện khí sư trong Thánh Đan các, không thể vẫn luôn giúp đỡ Mục gia.


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch