Lâm Bình Chi tức giận nói: "Con sẽ đánh liều với bọn chúng!" Pháo Thiên Minh cảm khái: Thiếu niên không biết mùi vị cái chết, cứ muốn chết, rút gươm ra tìm chết.
Lâm Chấn Nam nói: "Chúng ta chuẩn bị đến nhà nội tử tạm lánh, còn phiền hai vị thiếu hiệp hộ tống chúng ta một đoạn đường."
"Nội tử của ngươi là ai? Ở đâu?" Pháo Thiên Minh nghi hoặc hỏi.
"... Nội tử của ta chính là phu nhân của ta, nhà mẹ đẻ cô ấy là Lạc Dương Kim Đao tiếng tăm lừng lẫy." Lâm Chấn Nam không để ý đến sự thiếu hiểu biết của Pháo Thiên Minh.
"À!" Pháo Thiên Minh kêu lên: "Ra là ý nói vợ à. Ta cứ tưởng là con riêng. Đi từ đây đến Lạc Dương xa không?"
"Thì ba ngày là đến." Đương nhiên trò chơi không thể để cho ngươi chạy thêm mấy tháng nên lộ trình cũng rút ngắn lại.
Phích Lịch hỏi: "Có thưởng gì không?" Quả thật là người thẳng thắn.
Lâm Chấn Nam ngạc nhiên nói: "Thưởng ư? Hiệp khách giang hồ không phải thấy khó khăn là cứu giúp à? Dĩ nhiên là phải trả tiền xe ngựa rồi."
Pháo Thiên Minh nói: "Vấn đề này phải nói rõ trước, chính vì chúng ta là hiệp khách nên ngươi trả thù lao thì chúng ta không thể nhận, nhưng... nếu cho một chút tuyệt học gì đó thì có thể cân nhắc."
Lâm Chấn Nam lạnh lùng nói: "Hóa ra là hai vị nhưng nhớ tới Tịch Tà Kiếm Pháp của Lâm gia chúng ta..."
"Ngươi hiểu lầm rồi, chúng ta không hề có ý định đó. Còn tuyệt học nào khác không?"
Lâm Chấn Nam im lặng một lúc rồi thở dài: "Thôi được, con cháu bất hiếu, cũng xin tổ tiên tha thứ... Tổ phụ ta Lâm Viễn Đồ từng dựa bảy mươi hai đường Tịch Tà Kiếm Pháp pháp đánh khắp thiên hạ không địch thủ, nếu các ngươi hộ tống ta tới Lạc Dương, ta sẽ giao bản thật cho các ngươi."
Tin nhắn: "Ngươi nghĩ mức độ tin cậy là bao nhiêu?" Phích Lịch hỏi.
"Khó nói! Trí thông minh của NPC được thiết kế rất cao. Ngươi nghĩ sao?"
"Đáng để liều! Ta chỉ lo lão Dư ra tay, chúng ta khó mà bảo vệ được họ."
"Vấn đề này... để ta giải quyết, chỉ cần lão Dư có chút trí thông minh. Ngươi ở lại đây chờ tin tức của ta."
Pháo Thiên Minh bước ra khỏi vết máu, nhìn quanh không thấy một ai, dẫu sao thì tiền thưởng một vàng cũng quá ít ỏi, thà đi săn quái vật kiếm tiền, vừa có tiền vừa được kinh nghiệm. ... Trong quán trọ...
Pháo Thiên Minh nói: "Ta muốn gặp sư phụ của các ngươi."
Đồ đệ đáp: "Chưởng môn không tiếp khách, nếu đại hiệp muốn nhận nhiệm vụ..."
"Ta không nhận nhiệm vụ, ta đến đây thay mặt Lâm gia đàm phán."
Lão già ngồi trong nghe vậy bèn hỏi: "Dựa vào đâu mà đòi đàm phán với ta?"
Pháo Thiên Minh giơ tay, ném một mũi phi đao cắm vào cái chén rượu trên tay lão già rồi nói: "Dựa vào cái này."
Lão Dư im lặng giây lát rồi nói: "Cho hắn vào đây."
Pháo Thiên Minh mỉm cười ngồi bên cạnh Dư Thương Hải và nói: "Dư chưởng môn, chúng ta nói thẳng vào vấn đề. Ta và bằng hữu sẽ hộ tống cả nhà họ Lâm đến Lạc Dương, hy vọng ngài không gây khó dễ cho chúng ta."
Dư Thương Hải rút phi đao ra và nói: "Với thủ đoạn như vậy, còn sợ ai khó dễ sao?"
Pháo Thiên Minh ngượng ngùng cười đáp: "Dù sao ngươi cũng có mối thù giết con với hắn, chúng ta vốn là hiệp khách, thật ra cũng khó ngăn ngươi báo thù cho người thân. Nhưng chúng ta đã hứa hộ tống bọn họ đến Lạc Dương. Vậy nên ta nghĩ sao không thử cách này... Như vậy cả hai bên đều đạt mục đích của mình. Ngươi thấy thế nào?"
Dư Thương Hải suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Nếu ta không đồng ý thì sao?"
"Vậy phi đao tiếp theo sẽ xuất hiện ngay cổ của ngươi." Pháo Thiên Minh lau mồ hôi trong lòng bàn tay, nói: "Hơn nữa, ta không nghĩ ra lý do gì khiến ngươi không chấp thuận."
Dư Thương Hải nhìn chằm chằm Pháo Thiên Minh một hồi lâu rồi nói: "Chắc ngươi cũng từng chứng kiến Tịch Tà Kiếm Pháp? Có cảm nhận gì không?"
Dư Thương Hải chậm rãi nói: "Ta không muốn giấu ngươi tuy Tịch Tà Kiếm Pháp thuộc võ công thấp cấp, nhưng đó là kiếm pháp bị thất lạc của môn phái Thanh Thành ta. Nếu ngươi có thể tìm lại trả cho ta, ta sẽ truyền dạy ngài một môn kiếm pháp cao cấp của Thanh Thành."
"Thỏa thuận vậy đi!"
"Pháo gọi Mã, ngươi giúp ta điều tra xem rốt cuộc Tịch Tà Kiếm Pháp có chuyện gì."
Hai phút sau mới có tin nhắn trả lời: "Baidu trả lời: Từ ngữ ngài muốn tra cứu chứa nội dung không lành mạnh, không thể tìm kiếm."
"Ồ? Chẳng lẽ là võ công hợp thể song tu?"
"Có vẻ loại võ công này bị pháp luật cấm chỉ, sao ngươi hỏi thế?"
"Không có gì! Chỉ tò mò hỏi thử."
"Này! Nói rồi đấy, có tuyệt học gì nhớ đừng quên ta! Ngươi không sợ học nhiều bị nổ bụng à."
"Được rồi! Nếu ta có tuyệt học gì nhất định sẽ để cho ngươi học trước."
Trên đường đi...
Phích Lịch và Pháo Thiên Minh ngồi trên vị trí phu xe, ngoài một vài người chơi thỉnh thoảng xuất hiện sâu trong rừng, hầu như không thấy ai khác.
Phích Lịch hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy? Sao không thấy bóng dáng đệ tử Thanh Thành đâu? Ngươi đã xử lý thế nào?"
Pháo Thiên Minh đáp: "Ta đã thương lượng với Dư Thương Hải, sau khi chúng ta đưa mọi người đến cổng thành Lạc Dương an toàn, hắn sẽ tiếp quản. Điều kiện là đổi Tịch Tà Kiếm Pháp mà chúng ta có thể có được lấy võ công cấp cao của Thanh Thành."
Phích Lịch kêu lên: "Hả! Vậy chẳng phải chúng ta thành kẻ tiểu nhân rồi sao?"
Pháo Thiên Minh suy nghĩ rồi nói: "Đúng thế! Quả thật không tốt, vậy bây giờ phải làm sao đây? Đã gần tới Lạc Dương rồi, giờ quay lại từ chối Thanh Thành phái có phải quá tiểu nhân không? Hơn nữa người ta muốn báo thù giết con, ta cảm thấy việc đó rất đáng."
"Nhưng con hắn đã quấy rối phụ nữ nhà lành, đó là phạm pháp mà."
"Chẳng phải chúng ta gọi đó là sàm sỡ sao? Giam 15 ngày là đủ rồi, sao có thể giết người được chứ?"
Phích Lịch suy nghĩ rồi nói: "Cũng đúng, nhưng ngươi không nói nhà thiết kế game rất ác độc sao? Sao có thể cho chúng ta dễ dàng có được võ công cấp cao như thế được?"
Pháo Thiên Minh nói: "Không phải cao cấp, mà là tuyệt học. Tịch Tà Kiếm Pháp là tuyệt học. Chúng ta phải hắc ăn hắc. Còn về đám thiết kế mà ngươi nói, có thể suy đoán là họ không ngờ Dư Thương Hải lại đồng ý đàm phán với chúng ta, suy đoán khác..." Pháo Thiên Minh rùng mình nói: "Là họ muốn phổ biến tuyệt học này."
Phích Lịch do dự nói: "Như vậy không tốt đâu! Hai bên đều là tiểu nhân, tuy là game nhưng ta rất không quen."
Pháo Thiên Minh cũng do dự: "Thành thật mà nói, ta cũng không quen, nhưng mọi việc ban đầu đều khó khăn, ta tin dần dần chúng ta sẽ quen."
"Kẻ xấu chính là những người tốt dần dần biến chất. Tuy nhiên đã như vậy, chúng ta sẽ miễn cưỡng làm kẻ xấu một lần, sau này không được làm thế nữa."
Pháo Thiên Minh nghi ngờ hỏi: "Ngươi làm gì trong đời thực vậy? Lời nói nghe quen tai quá!"
"Không thể nói ra, nếu không sẽ bị kiểm duyệt đấy."
Đến cửa thành Lạc Dương, từ xa đã thấy không ít người chơi tụ tập. Pháo Thiên Minh dừng xe ngựa lại nói: "Lâm tổng tiêu đầu, xem ra chúng ta đã đến nơi rồi."
Ba người Lâm Chấn Nam xuống xe ngựa hỏi: "Nhưng chưa đến nhà họ Vương mà?"
Pháo Thiên Minh cười đáp: "Ta không chắc đến nhà Vương thì ngươi có đổi ý hay không. Gần đây ta mắc chứng sợ NPC, không có lý do gì cũng bị người ta dọa một cái, nên hay là chúng ta giao hàng trước đi."
"Nếu ta nói không thì sao?"
Pháo Thiên Minh thở dài: "Vậy thì ba ngày qua chúng ta công cốc cả rồi." Nói xong rút kiếm ra khỏi vỏ.
Phích Lịch nghiêm giọng nói: "Ta luyện chính là Hàng Long Thập Bát Chưởng!"
Lâm Chấn Nam lạnh lùng hừ một tiếng, đưa cho Pháo Thiên Minh một chiếc áo cả sa, Pháo Thiên Minh cười khẩy: "Chuồn thôi!"
Phích Lịch và Pháo Thiên Minh bắt đầu chạy như điên, trên tường thành lập tức có năm người nhảy xuống, Dư Thương Hải trong đó mắng: "Đồ tiểu tặc vô liêm sỉ, dám lừa gạt ta!" sau đó đuổi theo. Thấy thế, Pháo Thiên Minh biết khinh công bọn chúng kém xa mình, bèn nắm tay Phích Lịch, dốc hết sức bứt phá. Sau 15 giây, tốc độ của bọn họ chậm lại, dùng một chiêu Du Nhận Hữu Dư, cuối cùng 15 giây tiếp theo bọn, Pháo Thiên Minh đã thong dong tới trạm dịch.
Dư Thương Hải nhìn từ xa thấy hai người biến mất, không khỏi điên tiết quay người nhìn về phía Lâm Chân Nam, chợt thấy một người trung niên nho nhã đã đứng bên cạnh Lâm Chấn Nam...