"Diễn cái rắm!" Pháo Thiên Minh rất bực mình đứng bên cạnh Mã gửi tin nhắn.
"Nhiều người đang xem lắm, diễn cho trọn thôi." Mã thê lương kêu lên: "Ích ích, ta yêu nàng! Đừng kéo ta, để ta chết đi cho rồi!"
"Muốn nhảy thì nhảy, cần gì phải níu tay ta?"
"Này! Kéo chặt vào, coi chừng ta rơi thiệt đấy." Thấy Pháo Thiên Minh có ý buông tay, Mã lật đật nhắn tin.
Sau mười phút vật lộn, Pháo Thiên Minh xé áo cho Mã lau nước mắt, vở kịch cũng coi như kết thúc. Mã ngạc nhiên hỏi: "Sao ngươi vẫn chưa chết?"
"Ta nhất định phải chết sao?"
"Đương nhiên rồi, loại người hại người mà không lợi mình như ngươi , rất là vô nhân đạo, khiến giang hồ thiếu đi hai bản tuyệt học." Mã nói rất nghiêm túc.
Pháo Thiên Minh bỗng ra dấu im lặng và nói: "Có người tới!" Rồi kéo Mã bay lên một cây thông lớn. Một lát sau, một tiểu đội có võ công khá tới tìm kiếm, người đứng đầu cầm điện thoại lên: "Đại sư huynh, Trung Phong không có ai cả." Rồi phất tay ra lệnh: "Đi Bắc Phong kiểm tra xem."
Mã thở dài: "Dù sao người chơi cũng chỉ là người chơi, không chuyên nghiệp chút nào. Ngươi thật sự không định chết à? Vô Song Ngư thật ra khá tốt".
Pháo Thiên Minh suy nghĩ một lúc rồi nhắn tin cho Vô Song Ngư: "Ta đang ở Trung Phong."
Một lúc sau nhận được phản hồi: "Đại ca, ta xin ngươi đừng đùa giỡn ta nữa có được không? Còn ba tiếng nữa thôi, ngươi cho ta giết một phát có được không?"
Pháo Thiên Minh thêm bạn rồi gọi điện: "A lô, ta thật sự đang ở trên bình đài Trung Phong đây này."
Bên kia điện thoại vọng lại tiếng Vô Song Ngư khóc lóc: "Ta còn 30 vàng, lão gia ngài từ bi chỉ cho ta vị trí thật đi, ta xin ngài đấy. Ra khỏi đây ta sẽ vay nặng lãi mượn ngài vài trăm vàng, ngài xem như vậy có được không?"
Pháo Thiên Minh thở dài bảo Mã: "Hay là ngươi gọi điện thoại cho hắn đi!"
Bên ngoài mọi người sốt ruột la lên: "Này này, đang ở Trung Phong thật đấy!" Huyết Ảnh hét to nhất.
"Này! Ta là Thương Tâm đây, hắn thật sự đang ở Trung Phong... Ta là bạn của hắn, nhưng cũng là bằng hữu của ngươi nữa mà?... Ta thật sự không lừa ngươi... Được! Nếu hắn không ở đó, ta sẽ nằm sấp xuống học chó sủa..."
Pháo Thiên Minh lạnh lùng nói: "Ta sắp đi rồi!"
Mã hoảng hốt: "Đừng đi! Ngươi làm như vậy là hãm hại ta đấy!"
Pháo Thiên Minh cười toe toét: "Đùa thôi mà, ta bảo này, ngươi đừng chỉ nghĩ đến mỹ nhân nữa, cũng nên luyện võ đi chứ, không thể bỏ phí tuyệt học được."
Mã cười đáp: "Đó là sở thích của ta mà."
Vô Song Ngư một mình xông tới, thở hồng hộc: "Quả thật ở đây, mệt chết ta rồi."
Pháo Thiên Minh ngạc nhiên hỏi: "Ngươi tin thật à? Vậy sao không bảo Thương Tâm ra tay, cần gì phải chạy tới đây?"
Vô Song Ngư sực tỉnh, vỗ đầu: "Đúng rồi, sao ta quên mất chuyện đó. Leo một mạch lên ba đỉnh núi cao, đúng là không phải việc con người làm được."
Pháo Thiên Minh tung tay áo nói: "Tới đây đi, ra tay mạnh bạo chút nào."
Vô Song Ngư gật đầu: "Được rồi! Chiêu thứ nhất của Liệt Diễm Quyền, Tọa Địa Cầu Toàn!" Trong lòng Mã nghĩ, cảnh tượng này giống một cảnh phim nào đó, thật kỳ quái!
Nắm đấm sắp đánh xuống, Pháo Thiên Minh vội hô: "Khoan đã!" Vô Song Ngư dừng tay, ngơ ngác nhìn Pháo Thiên Minh. Pháo Thiên Minh lau mồ hôi nói: "Nội lực của ngươi khiến ta chấn động, suýt nữa ta rút kiếm đâm vào tim ngươi rồi. Ngươi đừng dùng nội lực mạnh thế..."
Vô Song Ngư gật đầu, đi vòng quanh Pháo Thiên Minh một vòng, nhìn lên đầu Pháo Thiên Minh cười gian xảo. Vô Song Ngư đánh một chưởng xuống, Pháo Thiên Minh vận nội lực né sang bên cách năm thước. Vô Song Ngư tức giận hỏi: "Làm trò gì vậy?" Hắn đánh chưởng vào khoảng không, bị trật khớp.
Pháo Thiên Minh vội giải thích: "Đó là phản ứng tự vệ tự nhiên mà, ngươi sẽ hiểu thôi."
Vô Song Ngư càng tức giận: "Đừng tưởng ta chưa xem phim Đông Thành Tây Tựu mà lừa ta làm Âu Dương Phong."
Pháo Thiên Minh cau mày: "Ngươi nói to quá nhỉ?"
Vô Song Ngư ngớ người, vội vàng nói: "Lão già ngài đừng tính toán nữa, ta cuống quá ấy mà! Thôi ngoan, một phát thôi nhé."
Mã thấy không xem được nữa, hung hăng đá một cước vào hậu tâm Pháo Thiên Minh, rồi tiếp tục đá thêm một cái nữa khiến hắn biến thành ánh sáng trắng, tạo dáng 007 nói: "Giết người! Thực ra chỉ đơn giản thế thôi!"
Vô Song Ngư nghẹn ngào: "Sao ngươi không ra tay sớm hơn? Ta leo núi đến đây để hắn chơi cho một vố à? Mất mặt quá đi!"
Cuối cùng Ma Giáo vẫn giành được vị trí đệ nhất nhất: Chân Hán Tử, Vô Song Ngư và Huyết Ảnh khởi động nhiệm vụ bí kíp tuyệt học của môn phái, còn là nội công hay khinh công thì phụ thuộc vào nhân duyên mỗi người. Pháo Thiên Minh trở về Võ Đang, được đón tiếp như anh hùng. Nhờ nỗ lực của hắn mà Võ Đang xếp hạng 6. Còn Vu Sơn thì âm điểm vì chết nhiều hơn giết.
Tinh Ảnh ôm chầm lấy vui mừng: "Xếp hạng 6... Sao ngươi không siêng năng hơn, phải vào top 5 chứ? Chỉ thiếu 300 điểm thôi mà!"
Pháo Thiên Minh khinh miệt nói: "Siêng năng á? Ta mệt đến nỗi lưng nhức mỏi xương rã rời, chân run lập cập mà còn chưa đủ siêng năng hay sao? Tổ Sư điện đã mở chưa?"
"Mới vừa mở cửa, người khác muốn vào cũng không được, chỉ chờ ngươi mà thôi." Tinh Ảnh đáp lại với giọng đầy ghen tị.
"Tổ sư gia, chúng ta từng gặp mặt tại quán rượu." Pháo Thiên Minh bước vào, thấy người quen ngồi trước bàn thờ Tam Thanh bèn chào hỏi.
Trương Tam Phong mỉm cười đáp: "Thanh Mai Chử Trà có biểu hiện xuất sắc tại Hoa Sơn, nay Ta có ba nhiệm vụ để ngươi lựa chọn. Một là đánh bại trụ trì Huyền Từ của Thiếu Lâm...".
Pháo Thiên Minh vội vã cắt ngang: "Có lầm không vậy, ta còn chẳng xứng làm món ăn cho người ta."
Trương Tam Phong thở dài: "Ta biết, nhưng vì đạo đức của ngươi còn quá thấp, nên chỉ có thể thử thách ngươi như vậy. Nếu đánh bại được Huyền Từ, ngươi sẽ được truyền thụ Thái Cực Quyền. Hai là tìm kiếm một trong sáu bảo vật Thần Châu, sẽ được học công pháp Chân Võ Quyết. Ba là đấm bóp cho ta, sẽ được truyền thụ khinh công Phi Vân Thang."
Pháo Thiên Minh lật đật tiến lên: "Khinh công Phi Vân Thang ta đã thuần thục, xoa bóp cho bậc trưởng bối là bổn phận của đệ tử." Nói rồi bắt đầu xoa bóp vai cho Trương Tam Phong, đồng thời hỏi: "Tổ Sư gia, còn về Thái Cực Kiếm thì sao ạ?"
Trương Tam Phong mỉm cười: "Kỹ năng xoa bóp của ngươi thật không tồi, rất thoải mái. Còn Thái Cực Kiếm à... Ta sẽ đấu với ngươi, nếu trong vòng 10 phút ngươi có thể chạm trúng ta, ta sẽ truyền thụ cho ngươi, bằng không các nhiệm vụ trên sẽ bị hủy bỏ. Ngươi nghĩ sao, có đồng ý không?"
Pháo Thiên Minh cười tươi: "Tổ sư gia, không ngờ ngài lại nương tay! Không hổ đệ nhất trong Võ Đang ta. Nhưng ngài làm vậy có sao không?"
Trương Tam Phong đáp: "Không sao cả, Ta cũng muốn thử xem có đỡ nổi thiên hạ đệ nhất đao: Tiểu Lý Phi Đao hay không. Thật ra ai chẳng muốn thử? Có lẽ võ công của Lý Tầm Hoan không thể đứng đầu thiên hạ, nhưng kẻ địch của hắn đều tò mò về khả năng đỡ đao của mình. Kẻ địch của hắn đều là cao thủ tuyệt đỉnh, mà ta cũng vậy, cho nên ta muốn thử một lần."
Không ai có thể nói được tốc độ của đao ấy, nhanh chóng như ánh sáng, hoàn toàn không ai có thể miêu tả được, nhưng ít nhất Trương Tam Phong đã nhìn thấy đồng thời còn né tránh được chỗ trái tim, thanh kiếm đâm vào xương sườn hắn. Trương Tam Phong rút phi đao ra, im lặng một hồi lâu rồi nói: "Đao của ngươi thì tránh được, cũng có thể phá được, nhưng đao của Tiểu Lý Thám Hoa..."
"Độc Cô Cửu Kiếm có thể phá được chăng?"
"Tùy người sử dụng." Trương Tam Phong bước vài bước rồi nói: "Có lẽ ngươi sẽ không bao giờ lãnh hội được tinh túy của đao này, chẳng qua chỉ là người sử dụng mà thôi. Nhưng ai có thể hoàn toàn lĩnh hội được Độc Cô Cửu Kiếm? Thế nên... Nói đơn giản là: Một khi gặp phải, xem ai có tinh thông võ công hơn."
"Vậy nếu Lý Tầm Hoan gặp Độc Cô Cầu Bại thì sao?"
"... Không được hỏi những câu vô bổ như vậy! Lần này nếu không phải ngươi thật sự đứng lên bảo vệ danh dự Võ Đang, ta cũng không thể truyền thụ cho ngươi như thế này. Người trong thiên hạ bao gồm cả chính đám Võ Đang này đều xem thường Võ Đang. Hừ! Nghe cho kỹ đây..."