Sau khi cha xảy ra chuyện, anh vẫn luôn lạnh lùng, ngay cả mẹ ruột của anh cũng không chịu nổi, gấp không đợi nổi tống cổ anh xuống nông thôn.
Sao chỉ liếc mắt nhìn người ta một cái, đã ngầm có nhiều đánh giá với cô như vậy?
E rằng trong tiềm thức, đã cảm nhận được nguy hiểm.
Anh thấy rõ được cha mẹ từng có tình yêu nồng nàn một thời nhưng cuối cùng lại trở nên bạc tình vì hiện thực, cho nên anh sẽ không có bất cứ ý nghĩ gì đối với chuyện này.
Nhưng hiện giờ anh có vẻ chú ý Diệc Thanh Thanh quá mức, bất tri bất giác, vậy mà bị một cô gái mới quen không bao lâu tác động tinh thần, chuyện này xem như là nhất kiến chung tình mà cha nói sao?
“Phiến vân tự cô viễn, tùng tiểu diệc thanh thâm.”
Ngay cả tên của Diệc Thanh Thanh cũng rất xứng đôi với anh.
Ý thức được phần chân tình bất ngờ xuất hiện này, Vân Cô Viễn hiếm khi tinh thần không ổn định lắm, nhưng nhanh chóng yên tĩnh lại.
Cô ấm áp xán lạn như hoa mùa xuân, khiến cho người ta hướng tới, mà anh đã là cây cuối thu, cô đơn buồn tẻ, đâu cần quấy nhiễu người ta?
Thích là chuyện của một người, không cần vội vã cầu kết quả.
Nhưng mà vì nghĩ kỹ chuyện này anh mới khôi phục lại bình tĩnh, nhưng đã cho đi ra ngoài nửa trái tim, trong chốc lát khó mà thu hồi trở về được.
Diệc Thanh Thanh đi ra ngoài khu thanh niên trí thức đổ nước, sau đó nhanh chóng về phòng.
Cô luôn cảm thấy ánh mắt Vân Cô Viễn nhìn cô rất kỳ lạ, nhưng không biết là vì sao.
Đóng cửa lại, khóa trái cửa, cuối cùng Diệc Thanh Thanh cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Không rảnh lo tóc còn chưa khô, cô lập tức nằm vào trong chăn để đầu ngay rìa chiếu, tóc tản ra phía trên.
Sáng hôm nay nhận được kỹ năng chế tạo đồ gỗ cô còn chưa xem, cô liếc mắt nhìn một cái trước.
[Khóa dạy kỹ năng chế tạo đồ gỗ.]
[Triệu Thụ Lâm (cấp 1 – 95%).]
Kỹ năng chế tạo đồ gỗ của lão thợ mộc chưa tới cấp 2, chẳng trách chỉ cần 1 điểm đánh dấu!
Bây giờ Diệc Thanh Thanh xem như hiểu rõ, giáo viên dạy học nhiều nhất chỉ có thể dạy cô tăng kỹ năng tới trình độ của nhân vật.
Trình độ của giáo viên càng cao, yêu cầu điểm đánh dấu cũng càng nhiều.
Ví dụ như cô luyện tới cấp 2 xong, lại đi theo đầu bếp Chu học nấu ăn, tiến triển vô cùng thong thả.
Kỹ năng chế tạo đồ gỗ này chỉ có giáo viên cấp 1 chưa tới cấp 2, có lẽ học sẽ vô cùng gian nan.
Hơn nữa chỉ dựa vào cái này, cũng không thể tăng kỹ năng chế tạo đồ gỗ lên tới cấp 2 lấy được khen thưởng điểm đánh dấu.
Cho nên Diệc Thanh Thanh tính toán để kỹ năng này sang một bên trước, vẫn nên luyện tập tăng kỹ năng thi đại học, thăng cấp lấy điểm đánh dấu.
Chẳng qua hiện giờ tinh thần của cô uể oải, vẫn nên nghỉ ngơi trước đã.
Trong phòng bên cạnh thường truyền tới âm thanh gõ cạch cạch, nhưng Diệc Thanh Thanh ngủ rất nhanh, là thật sự mệt muốn chết.
Khi cô tỉnh lại lần nữa, cả căn phòng đen như mực.
“Không phải là mình ngủ tới tận tối đấy chứ?”
Diệc Thanh Thanh sờ soạng bên cạnh gối đầu một lát, cầm đèn pin bật lên.
Đứng dậy vén rèm ra xong, trong phòng mới sáng sủa hơn chút, không đến mức vươn tay không thấy được năm ngón.
Cô mở cửa ra, thì thấy Vân Cô Viễn phòng đối diện cầm ghế gấp nhỏ ra ngồi ở cửa đọc sách.
Ngẩng đầu lên nhìn, mặt trời đã ngả về tây.
Lão thợ mộc liên tục chiến đấu ở các chiến trường tới cửa phòng Lý Mộng Tuyết, chú Hữu Căn cũng bận việc trên nóc nhà Tiền Lai Lai.
Phía trước ngõ nhỏ có một thanh niên trí thức nam nhìn hơi ẻo lả bưng bát ngồi ở cửa ăn cơm, hình như là người trong phòng lộ ra ánh sáng khi bọn họ tới hôm qua.
Chủ nhân của phòng này có lẽ là thanh niên trí thức thích diễn kịch, hơi ẻo lả như trong sách viết, hình như tên Tạ Thế Diễn.
thanh niên trí thức cũ cũng là tám người, năm nam ba nữ, ba thanh niên trí thức nữ ngày hôm qua Diệc Thanh Thanh đã xem như là gặp rồi.
Đứng ở cửa một lát cô thấy Vân Cô Viễn vào phòng để sách xuống, sau đó đến cửa phòng của Lý Mộng Tuyết nói mấy câu với lão thợ mộc, sau đó cầm mấy thứ trở về.
Không phải chứ, anh còn biết sửa cửa ư?
Trên thực tế cô đoán không sai.
Chỉ một lát Vân Cô Viễn đã hủy cánh cửa đi, sau đó kéo cái cửa đã làm sẵn ra lắp lên.