Việc để Diệp Minh Tâm nhập cung, trong lòng hắn chẳng hề nghĩ ngợi nhiều. Bởi lẽ đã có hai lần kinh nghiệm trước đó, Diệp Minh Tâm vốn dĩ không hợp với những quy củ chốn thâm cung này, cũng chẳng hiểu những đấu đá, vòng vo nơi đó.
Hắn cũng luyến tiếc để Diệp Minh Tâm rơi vào những sự vụ nhàm chán, nỉ non ấy.
Long Tuyên Đế nam tuần, Thái hậu tuổi cao nên không cùng đi, Hoàng hậu lại muốn chủ trì hậu cung, cho nên chỉ dẫn theo mấy vị hoàng tử hoàng nữ, lưu lại Thái tử giám quốc.
Long Tuyên Đế vốn đã hỏi qua Tiêu Kỳ có muốn cùng đi hay không. Tiêu Kỳ ngại dĩ vãng đã đi nhiều, nam tuần đối với hắn mà nói cũng chẳng có gì thú vị, liền cũng ở lại.
Diệp Vô Tâm an tĩnh ở trong phủ, cũng không đi hỏi han sự náo nhiệt bên ngoài. Nào ngờ buổi tối, Tiêu Kỳ lại mang đến cho nàng một kinh hỉ.
Pháo hoa rợp trời, sáng lạn đến cực điểm. Tiêu Kỳ một thân cẩm y, khuôn mặt đào hoa nghiêng ngả, vẫn phóng túng như thường. Song trong màn đêm lại ẩn ẩn thêm một phần ôn nhu.
"Hôm nay là sinh nhật của nàng."
Hắn riêng hỏi Khâm Thiên Giám, cũng vì thế mà hoãn lại việc nam tuần.
9526: "Ký chủ, Tiêu Kỳ hình như đã thích nàng rồi."
"Vì sao?" Diệp Vô Tâm trực tiếp hỏi ra, mà không phải thông qua tiếng lòng cùng 9526 giao lưu.
Tiêu Kỳ cho rằng Diệp Minh Tâm đang hỏi hắn vì sao lại làm những điều này, nhất thời ngẩn người, sau đó khóe miệng hơi nhếch lên, mỉm cười, "Có lẽ là vì ân cứu mạng. Không có gì báo đáp, nên khiến ta thích nàng."
Hắn thản nhiên nói, "Ta quá khứ có nhiều điều không tốt. Nhưng từ nay về sau, ta chỉ mong nhận định một mình nàng."
Tiêu Kỳ cũng không ngờ có một ngày mình sẽ nói những lời âu yếm đến sến súa như vậy, song lại cảm thấy nếu là Diệp Minh Tâm, vậy cũng không có gì không tốt.
Diệp Minh Tâm cái gì cũng đều không hiểu, tựa như một tờ giấy trắng cũng không sao. Hắn có thể dạy nàng, chờ đợi nàng. Hắn cũng sẽ bảo hộ nàng, vô luận là người Diệp gia, hay là Phiêu Miểu Môn, đều sẽ không ai có thể thương tổn nàng.
Tiêu Kỳ nhìn về phía Diệp Minh Tâm, đôi mắt nàng phảng phất như hàn tinh trên trời, lại sáng đến mức có thể thiêu đốt trái tim hắn.
"Tiến độ nhiệm vụ đạt tới 80%, ký chủ, rất nhanh thôi là có thể hoàn thành."
Nghe được Tiêu Kỳ thổ lộ, phản ứng đầu tiên của 9526 chính là ký chủ hãy đáp ứng hắn. Sau đó liền ôm lấy nam chủ chất lượng tốt, trở thành người thắng cuộc của nhân sinh. Chẳng phải là tiêu chuẩn sao?
Diệp Vô Tâm khẽ nói một tiếng, "Thực xin lỗi."
Tiêu Kỳ nghe không rõ. Diệp Vô Tâm không đáp lại, hắn có chút thất vọng, nhưng cũng không nản lòng, hắn vẫn còn rất nhiều thời gian.
9526 lại rất bất ngờ với câu nói của ký chủ. Diệp Vô Tâm làm như cảm thán, lại có chút phức tạp, thoải mái, "Ta hình như đã lợi dụng hắn."
Có thể ý thức được điểm này, đối với Diệp Vô Tâm mà nói cũng không dễ dàng.
Nàng chỉ là dựa vào trực giác để làm mỗi một sự việc, cái gì có lợi cho nàng, cái gì có thể giúp nàng hoàn thành nhiệm vụ.
Nàng không biết quá khứ mình là ai, nhưng mặc dù đột nhiên rơi vào hoàn cảnh này cũng không hề kinh ngạc, hoảng loạn. Ngược lại là đối với 9526 còn có nhiệm vụ gì quá mức tò mò, mà vô thức đi hoàn thành nhiệm vụ, trong lúc này lại không bận tâm đến cảm thụ của người khác.
Nàng đối với người ở nơi này đều không có quá nhiều tình cảm. Mặc dù là sư phụ ở chung mười mấy năm, cũng bởi vì sáng sớm biết được chân tướng bái sư thu đồ đệ, mà vốn dĩ không có nhiều cảm tình.
Cho nên chẳng sợ bọn họ sẽ thương tâm, khổ sở, phẫn nộ hay ghen ghét, nàng đều không thèm để ý.
Nhưng hiện tại nàng lại ý thức được, đây là không đúng.
Vấn đề tương tự kỳ thật thường xuyên phát sinh ở trên người nhiệm vụ giả. Nhưng có thể giống như Diệp Vô Tâm, ở thời kỳ nhiệm vụ tân thủ liền kịp thời phản ứng lại, rồi tiến hành điều chỉnh lại là vô cùng hiếm thấy.
Ngay cả 9526 cũng không minh bạch ký chủ đang suy tư điều gì. Đến khi Diệp Vô Tâm ánh mắt lại khôi phục vẻ thanh minh.
Thanh âm thanh lãnh, bình tĩnh nói, "Ta đột phá."
Tiêu Kỳ còn chưa nghĩ ra kế hoạch truy thê vĩ đại của mình, trong cung liền có người đến truyền triệu. Thái hậu muốn đi Nam Sơn ngoài kinh bái phật, bảo hoàng tử hoàng tử phi nhóm cùng đi.
Tiêu Kỳ vẫn luôn rất tôn kính vị tổ mẫu này, còn mang theo Diệp Vô Tâm cùng đi.
Thấy Tiêu Kỳ cùng hoàng tử phi ở chung không tệ, thường xuyên quay đầu nhìn hai người. Gần đây cũng không còn nghe thấy việc lão thất hồ nháo, Thái hậu trong lòng thoải mái, trên mặt cũng thêm ý cười, còn riêng bảo người không cần quấy rầy thất hoàng tử vợ chồng.
Núi xanh nước biếc, còn có thể nghe thấy chim tước kêu vang, khe suối róc rách.
"Kỳ thật trong kinh cũng có rất nhiều địa phương an tĩnh, duyên dáng." Tiêu Kỳ biết Diệp Minh Tâm thích yên tĩnh, phí tâm tư đem những nơi trong kinh thành phù hợp với sở thích của nàng dạo qua một vòng.
Lần này cùng Thái hậu đi ra ngoài, Tiêu Kỳ một thân thường phục hoàng tử đẹp đẽ quý giá. Diệp Minh Tâm lại mặc chiếc váy hoa tao nhã, tinh xảo, khác với nữ quyến hoàng gia khác ở chỗ, búi tóc của nàng quá ít châu ngọc, thực sự thuần khiết hơn.
Nhưng trong mắt Tiêu Kỳ, nàng lại là so với bất kỳ ai đều đẹp hơn.
Nhưng cơ hội ở chung tốt đẹp với Diệp Minh Tâm mà hắn tưởng tượng lại bị đám thích khách đột nhiên xuất hiện phá hủy.
Trong núi rừng đột nhiên xuất hiện đám hắc y nhân tay cầm binh khí, thậm chí còn nhiều hơn cả lần cung yến trước.
Bọn chúng riêng lựa chọn thời điểm Thái hậu dâng hương. Tiêu Kỳ nháy mắt hiện lên ý niệm này. Nhưng thời gian đã không kịp để hắn nghĩ lại. Tin tức Thái hậu dâng hương là bị người tiết lộ, hay là ngay từ đầu đã có người xui khiến.
Ngự lâm quân cùng thị vệ thế nhưng không địch lại đám hắc y nhân kia, sôi nổi bị chém giết.
Diệp Vô Tâm lần này lại mang theo kiếm, quấn quanh bên hông, tựa như cánh tay huy sử, tựa như ngân long. Trong đám hắc y nhân thế nhưng nhảy ra một người chủ động cùng nàng giao chiến. Nhưng chỉ qua mấy chiêu đã bị nàng đâm thủng vai phải.
Người nọ nhận ra lai lịch võ công này, có chút hoảng sợ nói, "Ngươi là người Phiêu Miểu Môn."
Biết không địch lại, người nọ lập tức lui đi. Giải quyết tên hắc y nhân có võ công cao nhất, những hắc y nhân còn lại đối với Diệp Vô Tâm mà nói cũng không đáng nhắc tới. Nhưng Tiêu Kỳ lại lo lắng Diệp Vô Tâm sẽ bị thương.
Đặc biệt là hắc y nhân dường như cuồn cuộn không ngừng, mà bọn họ ở trên núi muốn tránh cũng không được. Tiêu Kỳ quyết đoán nói với Diệp Vô Tâm, "Chúng ta xuống núi trước."
Diệp Vô Tâm gật đầu, cùng Tiêu Kỳ che chở Thái hậu, Hoàng hậu xuống núi.
Ngự lâm quân, thị vệ, còn có th·i th·ể hắc y nhân chất đống một đường. Thái hậu sắc mặt trắng bệch, gắt gao nắm lấy tay Tiêu Kỳ.