9526 vốn còn lo lắng ký chủ gặp phải năm đầu rung chuyển, xem ra, vườn trường đại học căn bản cũng không thể ở lại được.
Không ngờ, ký chủ trực tiếp hoàn thành việc học trước thời hạn một năm rưỡi, thuận lợi tốt nghiệp, hơn nữa vào bệnh viện lớn thủ đô.
Mà khi Khương Linh tốt nghiệp, trở thành một bác sĩ, hệ thống tự động phát ra âm thanh nhắc nhở, "Nhiệm vụ đã hoàn thành."
Khương Linh không khỏi cảm thán, "Tâm nguyện này thật sự đơn thuần."
Bệnh tim của nguyên thân, nhờ Khương Linh trong hơn một năm qua kết hợp tâm pháp điều dưỡng, cũng dần dần thuyên giảm. Nguyên thân trước kia không biết mình mắc bệnh tim, cũng chưa từng đi bệnh viện khám qua, những người khác càng không biết, cho nên Khương Linh chuyển biến tốt cũng là âm thầm không một tiếng động, cũng không cần lo lắng rước lấy phiền toái.
Sau khi kết thúc một ca giải phẫu phức tạp kéo dài đến ba canh giờ, chủ trị bác sĩ nhìn Khương Linh, người cũng mặc áo blouse trắng, lại không hề tỏ ra mệt mỏi, không khỏi cảm thán, "Tuổi trẻ thật tốt."
Một vị nữ bác sĩ khác thân thiện cười nói, "Nhưng cũng đừng quá vất vả, bác sĩ Khương còn trẻ, còn đang trong giai đoạn trưởng thành."
Khương Linh cười mà không nói. Tuổi tác thân thể này còn chưa tròn hai mươi, ở những nơi làm việc khác đã là thành nhân, nhưng ở bệnh viện, lại là một đám người còn trẻ.
Chủ trị bác sĩ lúc rời đi còn dặn dò một câu, "Giáo sư Vương tìm cô, bảo cô sau khi giải phẫu xong đến văn phòng gặp ông ấy một chuyến."
Khương Linh sau khi tiến vào văn phòng bệnh viện, nhìn thấy một lão nhân hơn năm mươi tuổi, khuôn mặt hiền hòa dễ gần, thanh âm ôn hòa cũng mang theo một tia kính trọng, "Lão sư."
Lão nhân này là Vương Phục Nhân, thời trẻ học y ở nước ngoài, sau đó về nước phụng hiến, đối với Tây y của tổ quốc hiện giờ còn đang ở giai đoạn khởi đầu cằn cỗi có không ít cống hiến, hiện giờ ở trong nước cũng là bậc Đại Ngưu giới y học, chuyên gia bệnh viện thủ đô, kiêm giáo sư đại học y khoa thủ đô.
Khi Khương Linh còn ở đại học y khoa, bởi vì biểu hiện xuất sắc mà được giáo sư Vương coi trọng, trở thành học sinh của ông. Việc Khương Linh có thể nhanh chóng tốt nghiệp trong vòng một năm rưỡi, cũng ít nhiều sự giúp đỡ của lão sư. Đôi khi, tân sinh cũng phải chịu sự trói buộc của quy củ thể chế.
Nhưng môn sinh của giáo sư Vương lại không giống vậy. Ông còn ngại trường học không còn gì để dạy học sinh của mình, cứ ở lại sẽ lãng phí thời gian của Khương Linh. Không biết trong nước có bao nhiêu lương y tốt, cho dù là bệnh viện lớn thủ đô cũng vậy.
Vương Phục Nhân là người yêu tài tiếc tài, cho nên sau khi Khương Linh tốt nghiệp lại đến bệnh viện thủ đô, ông vẫn mang theo bên mình dạy dỗ. Tuy rằng là bác sĩ thực tập, nhưng khi trợ giúp bên cạnh giáo sư Vương, cũng có thể có được nhiều cơ hội tham gia rèn luyện giải phẫu hơn.
Khương Linh cũng biết mình vận khí tốt, gặp được một vị lão sư thực sự tốt. Nàng đối với giáo sư Vương tôn kính không chỉ bởi vì học thức của ông, mà còn là phẩm đức làm người của ông.
"Con đến rồi à?" Giáo sư Vương tháo cặp kính gọng vàng xuống, thấy môn sinh đắc ý của mình, thần sắc đặc biệt ôn hòa nói.
"Lão sư gọi con đến có chuyện gì sao?" Khương Linh cũng có chút tò mò hỏi.
Giáo sư Vương bảo nàng ngồi xuống trước, sau đó đem một chồng văn kiện tư liệu trên bàn đưa cho nàng. Khương Linh lật xem một chút, trong mắt hiện lên kinh ngạc, tư cách xuất ngoại tu nghiệp?