Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Xuyên Nhanh: Trời Sinh Người Thắng

Chương 91: 91

Chương 91: 91


Thanh Sơn huyện đã có an bài người đến đón, bất quá Khương Linh cùng đám thanh niên trí thức không giống nhau, bọn họ trực tiếp ngồi xe bò đi cắm đội thôn, mà Khương Linh còn cần cùng bộ môn trong huyện chính phủ giao tiếp một số hồ sơ.

Phụ trách giao tiếp hồ sơ là một nam nhân mặc chế phục, hơn ba mươi tuổi, thần sắc nghiêm túc có vẻ già dặn, có lẽ đã chứng kiến quá nhiều người bị hạ phóng, đối với Khương Linh thái độ không mặn không nhạt.

Khương Linh cũng không để ý, đưa ra giấy chứng nhận cùng thư giới thiệu do bệnh viện Thủ Đô cấp. Bất quá, quan sát trình tự rườm rà cùng tốc độ làm việc của bọn họ, Khương Linh cảm thấy có lẽ bản thân nên suy xét tìm một chỗ nghỉ ngơi qua đêm.

Khu nhà ngang của huyện chính phủ vọng ra, thỉnh thoảng truyền đến tiếng rên rỉ của nữ nhân, cơ hồ xuyên thủng cửa phòng, người trong hành lang đều có thể nghe thấy.

“Giang gia tức phụ có lẽ nào xảy ra chuyện gì chăng?” Một tiểu tức phụ trẻ tuổi trong hành lang nghe xong, sinh lòng sợ hãi.

Lão phụ nhân lớn tuổi bất đắc dĩ lắc đầu, “Nữ nhân sinh hài tử, ai mà không bước qua quỷ môn quan một chuyến? Nếu không thể qua, có lẽ đó là số mệnh.”

Bên ngoài phòng Giang gia, một nam nhân mặc chế phục màu xanh đen, mồ hôi đầy đầu, đi tới đi lui, tay cũng run rẩy không ngừng.

Nghe tiếng kêu thảm thiết của thê tử bên trong, nam nhân cũng khẩn trương lo lắng, thậm chí không nhịn được oán trách lão mẫu thân, “Ta đã nói đưa Thục Phân đến bệnh viện, bệnh viện có bà đỡ kinh nghiệm, so với sinh ở nhà tốt hơn, Thục Phân cũng sẽ không phải chịu nhiều đau khổ như vậy.”

“Ta sinh ngươi chẳng phải cũng là ở trên giường đất trong nhà sinh ra đó sao.” Giang gia bà bà cũng có chút áy náy, thanh âm ngày thường đanh đá cũng nhỏ đi nhiều.

Bà nghe tiếng rên rỉ của tức phụ dường như nặng nề hơn những thai phụ khác, Giang gia bà bà cũng không khỏi lo lắng. Tuy rằng ngày thường bà không mấy thích con dâu này, nhưng đứa bé trong bụng con dâu chính là bảo bối tôn tử của bà. Kiến Nghiệp đã hai mươi chín tuổi, vất vả lắm mới có tin tức. Bởi vậy, bà coi trọng cái thai này, hỏi han đã lâu, mới tìm được bà mụ tốt nhất trong làng trên xóm dưới, hơn nữa nghe nói bà đỡ này "oa" mười lần thì có tám là nam hài.

Giang bà bà nào biết rằng tấm lòng hảo ý của bà lại khiến tức phụ chịu khổ lớn.

Bỗng nhiên, tức phụ của Kiến Nghiệp im bặt tiếng, bà mụ hoảng loạn đẩy cửa ra, “Không ổn rồi, là khó sinh, hài tử ở bên trong mắc kẹt, người lớn cũng ngất đi, sắp không thở được nữa.”

Giang Kiến Nghiệp nghe thấy lời này thiếu chút nữa tối sầm mặt mày, Giang bà bà trực tiếp ngã quỵ xuống đất. Tôn tử bảo bối của bà, còn có tức phụ của bà nữa.

Người thân bên cạnh vội đỡ lấy bọn họ, bảo nhanh chóng đưa đến bệnh viện, cứu người là quan trọng nhất. Mặt Giang Kiến Nghiệp liền như thể tức phụ cùng nhi tử đều đã chết, bệnh viện trong huyện cách nhà quá xa, đạp xe cũng mất hơn nửa canh giờ, không đợi được mất, tức phụ hắn chỉ sợ cũng tắt thở trên đường.

Hắn tuy là một quan chức không lớn không nhỏ trong huyện ủy, nhưng với địa vị của hắn còn không mượn được chiếc tiểu ô tô chuyên dụng của huyện chính phủ.

Đường đệ của Giang Kiến Nghiệp đầu óc nhanh nhạy, lập tức nghĩ ra một biện pháp, “Kiến Nghiệp ca, huynh không phải nói hôm nay đơn vị huynh có một vị bác sĩ chuẩn bị hạ phóng tới sao?”

Nếu đại phu ở dược phòng bệnh gì cũng đều xem được, vậy bác sĩ ở bệnh viện khẳng định cũng vậy.

Trong tình huống này, không phải cứ tìm bác sĩ gần nhất thôi sao, có thể túm được ai thì túm.

Vừa nghe lời này, Giang Kiến Nghiệp cùng mấy huynh đệ phảng phất vớ được cọng rơm cứu mạng, lập tức xông đến huyện ủy chính phủ.

Khương Linh còn đang ở trong văn phòng tiếp nhận thẩm vấn, từ tình huống gia đình đến ý kiến về lần điều động này. Cũng may, họ còn không đến mức đến một chén nước cũng không cho nàng, nàng thong thả trả lời từng vấn đề, không hề kinh hoảng.

Mà đối với ánh mắt dò xét, Khương Linh đều coi như không thấy.

Bỗng nhiên, một đám người xông vào, người cầm đầu mặc chế phục, mắt đỏ ngầu.

Người đang thẩm tra Khương Linh cùng hắn rất quen thuộc, nhíu mày, nhưng cũng không nổi giận, “Giang Kiến Nghiệp, ngươi không phải đang ở nhà bồi lão bà sinh hài tử sao?”

“Lão Triệu, không có thời gian nói chuyện với ngươi.”

Giang Kiến Nghiệp xông lên, nắm lấy cánh tay Khương Linh, vội vàng hỏi, “Ngươi có phải là bác sĩ không?”

“Là…” Khương Linh có chút nghi hoặc, nhưng còn chưa nói hết câu, liền trực tiếp bị lôi đi.

Nếu không cảm nhận được ác ý, lại còn ở nơi như thế này, Khương Linh đã sớm đánh cho bọn chúng một trận. Bất quá, bị kéo đến trong phòng Giang gia, nhìn thấy trên giường, tấm chăn bông còn có thể thấy được bụng to nhô lên, sắc mặt xanh mét, suy yếu, Khương Linh mới biết chuyện gì xảy ra.

Giang Kiến Nghiệp, một đại hán gần ba mươi tuổi nhìn lại có chút đáng thương, cầu xin Khương Linh, “Tức phụ ta khó sinh, cô là bác sĩ, cô mau cứu nàng đi.”

Khương Linh thở dài nói, “Nói trước, kỳ thật ta học ngoại khoa, chưa từng đỡ đẻ cho ai.”

Nhưng xem thần sắc bọn họ, đại khái không biết sự khác biệt giữa hai người này, Khương Linh bất đắc dĩ, nhưng cũng không thể thấy chết mà không cứu, trước ấn vào mấy huyệt vị sau gáy phụ nhân, để nàng tỉnh táo lại.

Thấy tức phụ Kiến Nghiệp tỉnh lại, người trong phòng đều nhẹ nhàng thở ra, người còn sống là tốt rồi, lập tức rót canh gà hầm nhân sâm cho tức phụ Kiến Nghiệp vừa tỉnh, đây đều là Giang gia bà bà mấy ngày nay tìm kiếm, nhân sâm ít nhất cũng phải vài chục năm mới có tác dụng, tuy chỉ là mấy cọng rễ, nhưng cũng đủ thấy gia cảnh Giang gia không tệ.

Tức phụ Giang gia tuy không quen biết Khương Linh, nhưng trực giác mách bảo rằng Khương Linh là đại phu, và phản ứng đầu tiên của nàng là, “Đại phu, con ta thế nào?”

Khương Linh không nói nhiều, chỉ dặn dò, “Nhớ kỹ phải luôn giữ tỉnh táo, tuyệt đối không được ngất đi.”

Khương Linh tuy rằng chưa từng tiếp sinh, nhưng ở bệnh viện cũng đã từng bàng quan phẫu thuật đỡ đẻ. Ban đầu, nàng còn muốn tìm người có kinh nghiệm hỗ trợ một chút, nhưng bà mụ lo lắng bị người Giang gia trách tội, đã sớm cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình, thừa dịp người không chú ý liền chuồn mất.

Khương Linh nhìn một vòng những người trong phòng, còn khẩn trương hơn cả thai phụ trên giường, đừng mong chờ gì, nếu xảy ra sai sót gì, đó chính là một thi hai mệnh.

Ước chừng hơn hai mươi phút sau, hai tiếng trẻ con khóc oe oe vang lên, Giang Kiến Nghiệp và Giang gia bà bà đều mừng rỡ đến choáng váng, là hai đứa trẻ.

Giang gia bà bà có tính cách truyền thống, lo lắng những dụng cụ kim loại gì đó trong bệnh viện có phóng xạ, gây hại cho hài tử, từ khi biết con dâu mang thai, bà không chịu cho con dâu đi bệnh viện kiểm tra, tức phụ Giang gia lại là người hiền lành, hiếu thuận, cũng nghe lời bà, nên không ai biết cái thai này lại là hai đứa trẻ.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch