Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn

Chương 4: 4: Nam Phụ

Chương 4: 4: Nam Phụ





Ngày thường Lâm Thanh Thạch rất ít khi nói cười, chỉ có khi ở cạnh vợ và trước mặt con gái thì mới có sắc mặt tốt, hiện tại ông nhìn thấy con trai thứ tư của mình có khí thế hiên ngang lại trưởng thành, trên mặt cũng phá lệ nhu hòa hơn vài phần: “Hoa Hoán, tình huống hiện tại của con trong quân đội như thế nào?”Lâm Hoa Hoán ôm chặt em gái không muốn buông tay, nhìn cái miệng nhỏ của cô vừa ngừng lại, anh liền nhét thêm một viên kẹo vào miệng cô, sau đó mới quay sang trả lời: “Tất cả đều tốt ạ.



”Hiểu Hiểu nheo lại đôi mắt, hôn lên gương mặt của anh một chút, cô cất giọng nói: “Em rất thích anh tư.



” Vừa nói xong đã nhận được nụ cười tươi rói của Lâm Hoa Hoán.



Trong bộ đội có rất nhiều sự việc không thể tiết lộ ra bên ngoài, Vệ Hỉ Nhạc nhìn cảnh con trai cùng con gái thân thiết với nhau, bà cười vui đến nỗi nếp nhăn trên mặt cũng phai nhạt đi trông thấy, có điều tình cảnh này dù có thay đổi một chút, nói là cha với con cũng không sai biệt chút nào.



Nghĩ đến đây, lòng bà chợt nảy lên, vội quay sang hỏi con trai: “Hoa Hoán, trước đó không phải con nói con có bạn gái sao? Hiện tại thế nào rồi?”Lâm Hoa Hoán rũ mi mắt xuống, trên mặt có chút thống khổ: “…Tố Khanh, lúc ở trên chiến trường cô ấy xảy ra chuyện rồi.



”Nghe đến đoạn xảy ra chuyện ở trên chiến trường, không cần nghe đến vế sau thì bọn họ cũng biết hậu quả ra sao.





Lâm Thanh Thạch cùng Vệ Hỉ Nhạc đều trầm mặc im lặng không nói gì.



Cùng lúc đó, Hiểu Hiểu ba tuổi đang mấy máy miệng nhỏ cũng lập tức ngừng lại, từ từ, Tố Khanh?Cô có chút không dám tin, lại bình tĩnh dùng vẻ ngây thơ của trẻ con để hỏi thêm tin tức: “Cái gì Tố Khanh? Tên này cũng thật là hay.



”Ánh mắt của Lâm Hoa Hoán nhìn về phương xa: “Ừm, đúng là tên của cô ấy rất hay, cô ấy họ Mai, họ tên đầy đủ là Mai Tố Khanh, là một cô gái giống như đóa hoa mai không sợ gió lạnh cùng nghịch cảnh.



”Hiểu Hiểu nghe xong lập tức dại ra.



Khoan đã, chắc sẽ không trùng hợp như vậy chứ, nhưng mà cái tên Mai Tố Khanh này cũng không phổ biến đâu, cô liền hỏi lại: “Chị ấy là chiến hữu của anh hả?”“Cô ấy là bác sĩ trong đơn vị của anh, cũng đã từng cứu được rất nhiều người.





” Lâm Hoa Hoán đưa tay vuốt mặt một phen: “Thật đáng tiếc, ban đầu anh còn nghĩ muốn mang cô ấy trở về cho mọi người nhìn xem, chắc chắn cả nhà sẽ thích cô ấy.



”Người này thế mà trùng tên trùng họ với nữ chính, còn là bác sĩ ở chiến địa, còn nam phụ kia tên gọi là gì nhỉ?Biểu cảm trên mặt của Hiểu Hiểu bỗng nhiên như bị sét đánh.



Lâm Hoa Hoán thấy vậy liền hỏi: “Em sao vậy?”Hiểu Hiểu nhanh chóng phục hồi tinh thần lại: “A, không có gì, chỉ là em cũng muốn được gặp chị ấy một lần, lần sau em có thể thấy chị ấy không?”“Cô ấy đã đi đến một nơi rất xa, không biết khi nào mới trở về nữa.



”Đây là câu nói chuyên dụng để lừa trẻ con, gì mà nơi rất xa, còn có biến thành ngôi sao gì đó trên bầu trời…trên mặt của Hiểu Hiểu lộ ra tươi cười, nhưng thực tế là nội tâm đang thét chói tai.



A a a! Đúng là ngốc mà!A a a! Sao cô có thể ngốc như vậy cơ chứ, thế mà vẫn chưa phát hiện ra!Đúng vậy, Mai Tố Khanh đi đến một nơi rất xa, bởi vì cô ấy đã thay anh chắn một viên đạn sau đó rơi xuống sông, sống không thấy người nhưng chết không thấy xác.



Là ánh trăng sáng trong lòng cẩu độc thân nhiều năm như anh, sau này anh về quê thăm người thân, thấy được một người thanh niên trí thức tương tự với cô gái mà anh luôn thương nhớ, liền lập tức muốn bảo hộ cô ta, thậm chí còn theo đuổi một cách mãnh liệt, phát sinh ra bao nhiêu sự kiện cẩu huyết, cuối cùng nữ chính lại cùng nam chính cũng là thanh niên trí thức ở bên nhau.



.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch