Hôm nay Thịnh Hành cần quay một phần phim quan trọng nên rời khỏi chương trình tới nơi quay phim, về phần nhiệm vụ của huấn luyện viên thì ban đầu đã bàn bạc xong, anh không cần phải ở trường quay liên tục.
Thời gian không còn kịp nữa.
Có điều điện thoại di động của anh lại nhận được không ít tin nhắn, đều là của mấy vị huấn luyện viên khác gửi tới.
Lận Chi Hòe: [ A, hôm nay thầy Thịnh không tới thật đáng tiếcquá đi, mọi người đều đang hỏi anh ở đâu @ Thịnh Hành. ]
Cố Bạch: [ Ha ha ha ha, như vậy càng tốt, sẽ không thể đoạt đ nổi bật của chúng ta. ]
Liễu Mộng Đình: [ Đúng là không có Thịnh Hành, hôm nay thầy Cố được hoan nghênh hơn hẳn, nhanh đem video và ảnh chụp mà chúng ta đã chụp gửi cho thầy Thịnh giải thèm, để anh ấy ghen ghét một chút. ]
Các huấn luyện viên hôm nay đều tới huấn luyện các học viên, ngoại trừ huấn luyện, buổi trưa còn cùng nhau ăn cơm, thức ăn được làm ngay trong ký túc xá, còn rất xa hoa.
Thịnh Hành dưới sự giễu cợt của mọi người xem di động, số tin nhắn được gửi tới đã lên tới 99+.
Anh suy nghĩ vài giây, cuối cùng vẫn click mở.
Anh nhìn từ trên xuống dưới, trên cơ bản các đoạn nói chuyện phiếm không quan trọng đều bỏ qua.
Anh cũng không có hứng thú gì lớn với ảnh chụp, có điều anh suy nghĩ chốc lát lại click mở hình ảnh lớn lên xem.
Du Nguyên ở bên cạnh nhô ra, liếc nhìn màn hình điện thoại di động của anh: “Không thể không nói, Lục An An lớn lên thật sự rất đẹp.”
Anh chỉ vào trong ảnh: “Với cái khuôn mặt này, ở giới giải trí không cần cố sức cũng có thể nổi tiếng.”
Thịnh Hành hờ hững liếc nhìn người đại diện đang đứng ở bên cạnh: “Anh có vẻ rất quan tâm cô bé này nhỉ.”
Du Nguyên cười gượng: “Cũng không phải, chỉ là đơn thuần cảm thấy cô gái nhỏ này khá xinh đẹp.”
Anh ta dừng lại một chút, thấp giọng hỏi: “Cô ấy cũng họ Lục, em nói xem cô nhóc ấy có phải là có quan hệ thân thích gì với Lục Diên hay không?”
Thịnh Hành không lên tiếng.
Du Nguyên vuốt cằm suy tư: “Nếu không phải anh biết em gái ruột của Lục Diên vẫn luôn nằm viện, cơ thể cũng không khỏe mạnh lắm thì suýt chút anh đã phải nghi ngờ Lục An An chính là em gái ruột của Lục Diên rồi.”
Thịnh Hành kinh ngạc nhìn vào mắt anh ta: “Em gái ruột của Lục Diên vẫn luôn nằm viện?”
“Đúng đấy.”
Du Nguyên thấp giọng nói: “Đây còn không phải là bởi vì em gái nằm viện cho nên mới quyết định quay lại thành phố B nghỉ ngơi sao, đêm liên hoan 11-11 lần trước anh nghe nói cũng là vì em gái cậu ấy phải vào phòng chăm sóc đặc biệt cho nên mới không thể không rời đi ngay trong đêm.”
Nghe vậy, Thịnh Hành đăm chiêu nhìn chăm chú vào điện thoại di động một lát, sau đấy nặng nề đáp một tiếng.
Du Nguyên thấy anh không có chút hứng thú nào với chuyện này bèn chủ động chuyển hướng đề tài.
“Anh nghe nói lần này sau khi chia lớp sẽ tiến hành thi đấu một chọi một, em dự định sẽ chọn cấp bậc nào?”
Vẻ mặt của Thịnh Hành nhàn nhạt: “Nói sau đi.”
Du Nguyên: “. . .”
*
Mấy người Lục An An sau khi được nghỉ ngơi tầm nửa ngày thì chính thức bắt đầu huấn luyện.
Bên trong ký túc xá khắp nơi đều có camera, ban đầu cô còn có chút không quen, nhưng dần dần cũng thích ứng được.
Trước khi bắt đầu huấn luyện, các học viên sẽ biểu diễn một ca khúc và vũ đạo giống nhau, sau đó sẽ tiến hành cho điểm chia lớp.
Sau khi chia lớp một vòng mới, lần thi đấu sau các cô ấy phải lấy hình thức đội nhóm để biểu diễn trên sân khấu.
Ngoại trừ kỳ cuối cùng sẽ được chiếu trực tiếp thì tất cả các tập trước đều là quay sẵn rồi phát lại.
Khi các nữ sinh tụ lại ở cùng một chỗ thì ngoại trừ các mâu thuẫn sẽ nảy sinh ra còn có một thứ, chính là nói nhiều.
Đi tới chỗ nào cũng đều có thể nghe thấy tiếng bàn luận không ngừng, cũng may trước kia Lục An An cũng xen lẫn trong đám fans hâm mộ không ít, còn cảm thấy như vậy rất thú vị.
Sau khi huấn luyện riêng ba ngày chính là một lần biểu diễn chia lại lớp.
Bởi vì nguyên nhân nhiệm vụ sự nghiệp, mấy ngày nay hệ thống đều giao cho Lục An An những nhiệm vụ vô cùng đơn giản, có khi là chủ động gửi tin nhắn cho Lục Diên, có khi lại là gọi điện thoại nói vài câu linh tinh với anh ấy.
Cô tự nhận là mình vô cùng thoải mái.
Nói thật, nếu sớm biết nhiệm vụ có thể đơn giản như vậy, tâm lý phản nghịch trước đó của cô sẽ không nghiêm trọng như vậy.
—— “Đây là trước đơn giản sau khó khăn.”
Lục An An mới vừa làm xong nhiệm vụ, nghe vậy thì lườm vào không khí một cái: “. . .Mày không thể để cho tao vui vẻ một chút được hay sao?”
Hệ thống không lên tiếng.
Lục An An nhìn vào gương hít sâu một cái, nhẹ giọng nói: “Cố lên!”
Bây giờ, các cô chuẩn bị phải biểu diễn chia lớp mới.
Lần này là biểu diễn hát nhảy kết hợp với nhau, Lục An An biểu diễn cùng các học viên lớp D, khi biểu diễn phỉa nhìn về phía máy quay phim, từng người từng người thay phiên lên diễn.
Nhìn về phía mấy cô gái đang biểu diễn nhảy múa ca hát, mọi người đều không tệ, cô ngồi tại chỗ nhìn, còn có chút hâm mộ.
Thường Thiến vỗ vỗ bả vai cô: “Đừng quá lo lắng, An An.”
Lục An An quay đầu lại nở nụ cười: “Ừa.”
Thường Thiến nói: “Biểu hiện của cậu lúc huấn luyện rất tốt, chỉ cần không xuất hiện sai lầm là được.”
Lục An An cũng tự an ủi mình: “Dù sao thì cũng không phải là vòng loại, bây giờ mĩnh cũng đã tốt hơn trước nhiều rồi.”
Hai người ở phía dưới nhỏ giọng trò chuyện.
Lát sau liền đến lượt Lục An An.
Cô đi tới vị trí chính giữa, liếc nhìn máy quay đang hướng thẳng về phía mình, từ từ nhắm mắt. . .
Lần biểu diễn này sẽ bị idol nhìn thấy, ngàn vạn lần không thể xuất hiện sai lầm, phải làm thật tốt! !
. . .
Tối hôm đó Thịnh Hành mới xuất hiện ở chung cư ký túc xá bên này.
Nói là chung cư ký túc xá, nhưng thực ra ngoại trừ chỗ học viên ngủ thì tất cả đều là phòng huấn luyện, mấy tòa nhà nối liền cùng nhau.
Mấy vị huấn luyện viên cũng đều rất bận, cho nên thời gian xem video biểu diễn chắc chắn sẽ vào buổi tối.
Thịnh Hành mới vừa từ trường quay phim chạy tới, cơm còn chưa ăn.
“Anh đi mua cơm.”
Thịnh Hành gật đầu, trực tiếp đứng ở cửa thang máy: “Tầng mấy vậy?”
“Tầng 15.”
Thịnh Hành gật gật đầu, ấn nút thang máy.
…
Lục An An không nghĩ tới mình sẽ đụng phải Thịnh Hành.
Lúc cô vừa nhìn thấy bóng lưng đang đứng trong sảnh đó liền nhận ra đó là ai.
Lục An An trợn to mắt, còn chưa kịp thốt lên kinh ngạc, Thịnh Hành đã nhìn thấy cô qua tấm gương trước mặt.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Lục An An chớp chớp mắt, đè xuống trái tim đang nhảy lên phanh phanh của mình, hô lên: “Thầy Thịnh.”
Thịnh Hành gật đầu một cái, liếc nhìn đồng hồ trên tường, nói: “Sao em lại ở đây vào giờ này?”
Anh vừa nói xong thì ánh mắt lại dừng lại ở thứ Lục An An đang ôm.
Lục An An cúi đầu, nhỏ giọng nói: “. . .Em ra bên ngoài vẽ linh tinh một chút.”
Mỗi khi cô phiền lòng căng thẳng, chỉ có vẽ tranh mới có thể chuyển dời sự chú ý của mình đi chỗ khác.
Trong ký túc xá khá là ồn ào, không thể tĩnh tâm được, Lục An An mới tìm cho mình một nơi ‘phong thuỷ bảo địa’ để những khi không huấn luyện ra chỗ đó vẽ tranh.
Ánh mắt của Thịnh Hành dừng lại ở trên tay cô, rồi anh lại nhìn lên đôi mắt trong sáng xinh đẹp của cô, anh dừng lại, thấp giọng nói: “Có thể xem không?”
“A?”
Lục An An sửng sốt, hình như là không nghĩ tới anh sẽ chủ động hỏi như vậy.
Nhìn vào khuôn mặt của Thịnh Hành, Lục An An không chút nghĩ ngợi nói: “Đương nhiên có thể!”
Lúc đưa cho Thịnh Hành xem Lục An An còn có chút lo sợ bất an.
“Thầy Thịnh đừng ghét bỏ.”
Thịnh Hành nhướng nhướng mày, đưa tay ra nhận lấy, sau khi nhìn thấy bức tranh trước mặt, anh im lặng.
Lúc hai người tiến vào thang máy, Lục An An nhìn thấy sắc mặt Thịnh Hành không có gì thay đổi, có chút lo lắng nói:”. . . Em, có thể là vì em đã quá lâu không vẽ, vẽ. . .”
Lời còn chưa nói hết, Thịnh Hành đột nhiên đưa ra lời bình: “Không tệ.”
Đôi mắt của Lục An An trong nháy mắt phát sáng.
“Thế nhưng —— “
Thịnh Hành nhướng lông mày, tựa như cười mà không phải cười nhìn cô: “Bạn học Lục, ai cho phép em tùy ý vẽ thầy giáo như vậy? Em có biết như vậy là xâm phạm quyền chân dung của thầy giáo hay không?”
Lục An An nghẹn rồi.
Gương mặt cô đỏ bừng, hoàn toàn không ngờ Thịnh Hành sẽ nói như vậy.
“Em—— “
“Em làm sao?”
Anh cố ý hỏi.
Thực ra Thịnh Hành tin Lục An An chính là fans của mình, đôi mắt sẽ không gạt người.
Chỉ có điều anh cũng là một người thù rất dai, ký ức về hai câu nói lần trước cho đến nay vẫn còn chưa phai. Hơn nữa thỉnh thoảng Du Nguyên còn lấy chuyện này ra để trêu ghẹo anh, thật sự anh muốn quên cũng khó khăn.
Bên trong giọng nói của anh còn mang theo khẽ cười, nhìn người ở bên cạnh ngày càng căng thẳng.
Lục An An lơ đãng ngẩng đầu, sau khi ánh mắt va chạm vào con mắt có mang ý cười của Thịnh Hành, biết anh không phải thật sự so đo với mình, lá gan của cô lập tức lớn lên rất nhiều.
“Chuyện này còn có thể trách ai.”
Cô đúng lý hợp tình nói: “Còn không phải là bởi vì thầy Thịnh quá đẹp trai hay sao, khiến cho fans không khống chế được. . .” Nói đến phần sau, Lục An An giọng nói dần dần nhỏ đi: “Hơn nữa, trên Weibo cũng có rất nhiều người vẽ thầy Thịnh, thầy Thịnh không thể bắt mỗi một chú dê béo nhỏ là em được.”
Vừa dứt lời, thang máy cũng đã đi đến tầng ký túc xá của Lục An An.
Cô nhân lúc Thịnh Hành còn chưa kịp phản ứng lại, nhanh tay lấy lại bức vẽ rồi chạy ra ngoài.
“Thầy Thịnh, em đi trước.”
Thịnh Hành: “. . .”
Nhìn vào bàn tay rỗng tuếch của mình, bên tai Thịnh Hành vẫn còn vang vọng đoạn lời nói vừa mới rồi.
Nghĩ ngợi một chút, anh lại khẽ cười.
Còn rất nhanh mồm nhanh miệng.
Sau khi trở về ký túc xá, Lục An An lập tức trốn vào nhà vệ sinh không có camera gần nửa giờ mới có thể đè ép được hồi hộp trong lòng.
Cô giấu bức tranh đi, mấy người khác trong phòng đang chơi điện thoại, cũng không quá chú ý tới cô.
Ngày mai lại là một vòng chia lớp mới.
Biểu hiện của Lục An An ở lớp D cũng không có gì đột phá, ngoại trừ xinh đẹp ra thì cũng không có ưu điểm nổi bật nào khác khiến người chú ý.
Thêm vào đó mỗi lần máy quay quay tới cô cũng không thấy cô phản ứng lại, khiến cho người quay phim cũng cảm thấy không thú vị.
Dù vậy cô cũng vui vẻ thoải mái như bình thường.
Cô đang cúi đầu xem di động, bên tai đột nhiên vang lên tiếng thét chói tai.
Lục An An ngẩng đầu nhìn lên, là Thịnh Hành và Cố Bạch đi tới.
Cố Bạch buồn cười nhìn một đám nữ sinh đang xúc động bên cạnh: “Bình tĩnh lại một chút, đừng thét chói tai như vậy.”
Anh lại đùa giỡn nói: “Hy vọng là sau khi các em biết thứ tự của mình vẫn còn có thể thét chói tai nha.”
Mọi người: “. . .”
Lời này thà rằng đừng nói còn hơn.
“Thầy Cố. . . Thầy không thể để cho chúng em vui vẻ hưng phấn trước một chút hay sao.”
“Đúng vậy đúng vậy.”
“Thầy nhìn thầy Thịnh đi, thầy ấy không có dập tắt vui vẻ của bọn em như vậy.”
Cố Bạch liếc nhìn người bên cạnh, cong môi nói: “Thầy Thịnh của các em xưa giờ vẫn vậy, người có thể khiến cho cậu ta nói nhiều hơn một câu, ha, tôi thấy còn chưa có xuất hiện đâu.”
Mấy thí sinh nữ xung quanh cười rộ lên, Lục An An cũng nhịn không được cong môi cười.
Đại khái là bởi vì ánh mắt của cô quá mức nóng rực khiến cho Thịnh Hành cảm nhận được, anh lơ đãng nhìn về phía cô, chỉ dừng lại không tới vài giây liền dời mắt đi.
Tốc độ quá nhanh, đến độ nhân viên quay phim cũng không kịp phản ứng lại.
Một lát sau chính là thời điểm tuyên bố thứ tự của các học viên.
Cố Bạch đọc lên vài cái tên sau đó là tới Thịnh Hành đọc lên vài cái tên khác.
Lục An An đang thất thần, bên tai lại đột nhiên vang lên tên của mình.
Cô ngước mắt nhìn về phía người đang đứng ở phía trước, khi đụng phải đôi con ngươi sâu thẳm của Thịnh Hành thì khựng lại.
Giọng nói của Thịnh Hành khá trầm thấp, khi nghe thấy còn đặc biệt ghẹo người, vô cùng gợi cảm.
Anh nhìn vào danh sách trong tay, hô lên: “Lục An An.”
Lục An An trong lòng run lên một trận.
A a a! !
Idol vậy mà lại gọi tên của mình, âm thanh này cũng quá êm tai rồi!
Lục An An hận không thể lấy điện thoại di động ra ghi âm lại ngày ngày đứng nghe đêm đêm nằm nghe.
Trong nháy mắt, các học viên xung quanh cũng đều quay đầu sang nhìn về phía anh.
Thịnh Hành dừng lại, không nhanh không chậm nói: “Lớp E.”
Mọi người xôn xao.
“Tại sao lại là lớp E chứ.”
“An An hát như vậy mà còn không thể vào lớp A sao?”
“Mẹ ơi, như vậy mà còn bị phân vào lớp E vậy chúng ta không phải là. . .Sẽ bị đào thải ra khỏi chương trình chứ?”
Con ngươi Lục An An lóe lóe, mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng cũng không tính là đặc biệt bất ngờ.
Nghe vậy, Cố Bạch cười an ủi mọi người: “Đừng quá kinh ngạc.”
Anh ấy lại nhìn về phía Lục An An nói: “Em hát nghe rất êm tai, nhưng phần vũ đạo vẫn còn kém một chút.”
Anh ấy cười nói: “Chúng tôi quyết định trước tiên để em rèn luyện thêm ở lớp E, thầy Thịnh của chúng ta thường nói, có chạm đáy mới biết tới vinh quang, mọi người đều chờ mong em sẽ đột phá lội ngược dòng.”
Lục An An gật gật đầu, cúi người chào nói: “Cảm ơn thầy.”
Thịnh Hành nhìn vào mắt cô, có chút bất ngờ. . . Trên mặt cô thế mà lại không có chút biểu cảm mất mát nào.
Sau khi tuyên bố xong cho toàn bộ mọi người, dường như là có một lần thay máu mới.
Lục An An thật sự không có chút buồn bực hay khổ sở nào, sau khi huấn luyện viên tuyên bố liền đi toilet, cô không ngờ tới người mà mấy ngày cô đều không đụng phải – Hà Hiểu Sương – bây giờ khi cô đi nhà vệ sinh lại gặp phải.
Hà Hiểu Sương vẫn ở lớp A, cô ta nhìn Lục An An, ánh mắt đầy hả hê.
“Nghe nói mày bị phân vào lớp E?”
Khuôn mặt của Hà Hiểu Sương tràn đầy ý cười: “Lục An An, mày xem, chỉ bằng với cái trình độ năng lực này của mày, mày làm sao có thể so sánh với tao cơ chứ?”
Lục An An rủ mắt xuống không để ý tới cô ta.
Hà Hiểu Sương khó chịu nhất chính là khi nhìn thấy cô như vậy, khuôn mặt trong nháy mắt đen ngòm, cắn răng nói: “Lục An An, bây giờ mày còn kiêu ngạo cái gì chứ? Đợi đến lúc cuộc thi đấu này kết thúc, mày cũng nên chuẩn bị cuốn xéo khỏi trường học đi.”
Nghe vậy, Lục An An khẽ mỉm cười: “Vậy ư?”
Cô hơi vuốt vuốt tóc, giọng nói nhẹ nhàng: “Mày đã từng nghe thấy câu này hay chưa?”
Ánh mắt Hà Hiểu Sương hơi ngừng lại một lát, cảnh giác nhìn cô.
Lục An An mở khóa vòi nước rửa tay, nhắc nhở cô ta: “Làm người ấy, không thể quá mức đắc ý, chỗ cao lạnh lẽo vô cùng, lỡ như từ trên chỗ cao té xuống, vậy thì sẽ rất mất mặt không phải sao?”
Nói xong, Lục An An cũng không muốn lãng phí thêm chút thời gian vào nói qua nói lại với Hà Hiểu Sương, trực tiếp bỏ đi.
Hà Hiểu Sương nhìn theo bóng lưng đi càng lúc càng xa của cô, tức giận đến mặt đỏ bừng, vừa liếc mắt nhìn vào gương liền nhìn thấy dáng vẻ hung ác của chính mình..
Cô ta hít sâu một hơi, khiến cho mình tỉnh táo lại sau đó mới mang theo dịu dàng bình thường mình vẫn thể hiện, cười khẽ rời đi.
*
Lục An An cũng không để ý đến cuộc chiến vừa rồi của mình và Hà Hiểu Sương.
Ký túc xá rất lớn, hai người cũng không phải là bạn học chung lớp, trên cơ bản khi huấn luyện cũng không gặp nhau.
Trong lúc mọi người đang cố gắng đổ mồ hôi chuẩn bị cho vòng thi thứ hai, tổ tiết mục cũng đã sửa sang xong tập một, bắt đầu công chiếu trên mạng.
Xế chiều ngày hôm đó, hot search liền bắt đầu đứt quãng đi lên.
Vì để cho các học viên cũng nhìn thấy được biểu hiện của chính mình, tổ tiết mục còn đặc biệt yêu cầu họ lấy điện thoại ra xem.
Lục An An ngay lập tức bò lên trên Weibo, không ngoài ý muốn chút nào nhìn thấy Thịnh Hành trên hot search.
Thịnh Hành làm huấn luyện viên chưởng của siêu cấp thần tượng
Thịnh Hành – người đàn ông trộm mất tất cả tâm trí của tôi
tạo hình trẻ trung của Thịnh Hành
Cô click mở từng bài viết một, vừa xem vừa kích động không thôi.
Úy Sơ Hạ cũng gửi tin nhắn tới cho Lục An An.
Úy Sơ Hạ: [ A a a a a a ! An An, tối nay mình có thể nhìn thấy cậu rồi! ]
Lục An An bật cười: [ Tớ biểu hiện không tốt lắm đâu. ]
Úy Sơ Hạ: [ Tớ mặc kệ, mỗi ngày tớ sẽ tặng cho cậu một chút Like! Còn phải kéo mọi người cùng nhau like cho cậu! ]
Lục An An: [ Được, cảm ơn cảm ơn. ]
Cả một buổi chiều, hot search liên quan tới “siêu cấp thần tượng” không ngừng xuất hiện, ngoại trừ hot search về Thịnh Hành thì những vị huấn luyện viên khác cũng có.
Đương nhiên, còn có hot search về Thịnh Hành và Lận Chi Hòe, fans cp không ngừng đẩy lên.
Lục An An click mở ra xem.
Còn tốt, fans cp cũng không nhiều lắm, không tạo nên nổi bọt sóng lớn gì.
Đang nhìn, di động của cô rung lên, Lục Diên cũng gửi tin nhắn tới.
Chuyện Lục An An tham gia tiết mục, Lục Diên đã thay cô nói với cha Lục mẹ Lục, hai người đối với việc con gái của mình muốn làm, chỉ cần là chuyện an toàn thì đều sẽ đồng ý. Hơn nữa, còn có anh trai và bọn họ ở đây, bọn họ cũng không lo lắng không thể bảo vệ được cô.
Lục Diên: [ An An, em đã đọc hot search chưa? ]
An An: [ Em đọc rồi, anh muốn nói tới cái hot search nào? ]
Lục Diên gửi tới một bức ảnh chụp màn hình.
Lục An An click vào phóng to ảnh, liền thấy là ảnh Thịnh Hành và Lận Chi Hòe, bên dưới lại có một tin nhắn mới.
Lục Diên: [ An An, em xem đi, Thịnh Hành có cả fans cp, không đáng để em theo đuổi đâu, mau mau thoát fans đi. ]
Lục An An nghẹn lại, hoàn toàn không nghĩ tới Lục Diên sẽ ấu trĩ như vậy.
Suy nghĩ một chút, con ngươi của cô đảo một cái, bấm vào một bài báo, cũng gửi tới một bức ảnh chụp màn hình cho Lục Diên.
Lục Diên click mở, vừa nhìn liền tự bế.
Năm phút sau, Lục Diên đăng lên vòng bạn bè một dòng trạng thái mới.
Lục Diên: Em gái mỗi ngày đều làm tôi tổn thương.
Phía bên trên là một bức ảnh chụp màn hình, ảnh avata của Lục An An và cả tên của cô đều được bôi đen, chỉ lộ ra nội dung đoạn tin nhắn là——
[ một liên kết: Cùng đếm ngược những năm qua ai là người xứng làm cp với Lục Diên nhất.
Bên dưới còn có một câu hỏi của Lục An An: Anh trai à, nhiều cp như vậy anh ai yêu nhất.
Lục Diên trả lời: . . . Tất cả những cái này đều là giả dối.
Lục An An: * cũng là giả! Hơn nữa, * mới chỉ có một người, anh trai anh có tới tận năm, sáu người, đúng là hoa tâm (đa tình) nha.
Lục Diên: . . . ]
Mới vừa đăng lên, Lục An An liền cho anh một Like.
Theo sát phía sau, Lục Diên nhìn thấy Thịnh Hành cũng cho anh một Like.
Lục Diên: ? ? ?
* * *
Tác giả có lời muốn nói:
Ngày hôm nay —— là lần thứ hai hai anh em thương tổn lẫn nhau, đối thủ tiếp tục chen vào bổ một đao.
Anh trai: Ô ô ô ô ô ô khó chịu khó chịu.
Tác giả: An bài cho cậu một cp lên hot search nha?