Cũng may lúc cô tỉnh dậy vào ngày hôm sau thì ba người kia đã không còn ở trong phòng của cô.
Lục An An ngồi ở trên giường trầm tư, không hiểu lắm vì sao người nhà họ Lục lại sợ cô tự sát.
Hơn nữa —— Cái chữ “Lại” này quá mức chói tai, khiến cho cô không tự chủ được nghĩ nhiều. Nhưng hiện nay cô không có bất luận manh mối có tác dụng nào.
Khi cô đang suy nghĩ, di động rung lên.
Lục An An cúi đầu liền thấy là một người bạn gửi tin nhắn WeChat tới, tên là Úy Sơ Hạ.
Úy Sơ Hạ: [ An An, bây giờ cơ thể của cậu đã khá hơn chút nào chưa, cậu còn có thể trở về trường học lên lớp không? ]
Lục An An hơi giật mình, luôn cảm giác có rất nhiều chuyện mà mình chưa kịp sắp xếp lại. Cái gì gọi là còn có thể trở về trường học lên lớp không, cô không quay về trường học lên lớp thì phải về chỗ nào bây giờ.
Đang nghĩ ngợi, người kia lại gửi tới tin nhắn thứ hai: [ Cái hoạt động lần trước cậu báo danh kia sắp bắt đầu rồi, cậu có tham gia nữa không? ]
Lục An An đầu óc mơ hồ, hoạt động lần trước cô báo danh?
*
Lục An An khổ não nắm nắm tóc, vừa định hệ thống, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa cùng tiếng gọi: “An An, con đã tỉnh chưa?”
Là giọng của mẹ Lục.
Lục An An đáp một tiếng: “Dạ mẹ, con tỉnh rồi.”
Mẹ Lục mở cửa ra đi vào, nhìn thấy trạng thái của cô đã tốt hơn nhiều thì thầm thở phào: “Nhanh rời giường đi rửa mặt đi, hôm nay con muốn ăn cái gì?”
“Gì cũng được ạ, cảm ơn mẹ.”
Lúc xuống lầu, Lục Diên cũng đang ở đấy.
Tâm trạng của anh hôm nay không tệ lắm, trên mặt còn có một nụ cười nhạt.
Lục An An ở trong lòng phỉ báng—— cười cái gì mà cười, mới sáng sớm đã cười cười, anh nhặt được tiền chắc!
Cô lại nhớ đến bóng dáng cô đơn của idol nhà mình ngày hôm qua, trong lòng cứ thấy khó chịu.
A a a.
Đang nghĩ ngợi, cha Lục đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô: “An An.”
“A?”
“Bên phía trường học của con…” Cha Lục dừng một chút, nhìn cô hỏi: “Con có muốn trở về lên lớp không?”
Lục An An ngẩn ra, đột nhiên nghĩ đến câu hỏi vừa rồi của cái người tên là Úy Sơ Hạ kia.
Con ngươi của cô lóe lóe, còn chưa kịp trả lời, mẹ Lục đã vội vàng nói: “Không muốn đi học thì cứ xin nghỉ tiếp đi, nhà chúng ta cũng không phải không nuôi nổi An An.”
Nói xong, bà còn cười khanh khách nhìn Lục An An: “An An, hôm qua con đã theo đuổi ngôi sao thành công rồi chứ? Anh trai đã đi xin chữ kí của Thịnh Hành cho con chưa?”
Mẹ Lục lại nói: “Hôm qua mẹ có lên mạng xem ảnh rồi, đứa bé, Thịnh Hành kia lớn lên cũng thật đẹp trai nha.”
Lục Diên yên lặng mà trừng mắt nhìn mẹ mình: “Mẹ, em gái nói con so với Thịnh Hành đẹp trai hơn nhiều.”
Mẹ Lục nhìn anh ấy: “Ha hả.”
Lục Diên: “? ? ?”
Không phải, con không phải là con ruột của mẹ sao, tại sao lại còn kém cả một người ngoài như thế cơ chứ!
Vừa nghe đến cái tên Thịnh Hành này, đôi mắt của Lục An An liền sáng rực lên, nhưng lại nhớ về chuyện xấu hổ xảy ra ngày hôm qua, Lục An An lại ngậm chặt miệng, tận lực không lên tiếng, cũng không khen idol nhà mình.
Cảm giác này thật sự quá khó tiếp thu rồi.
Mẹ Lục tiếp tục nói với Lục An An: “Thế nào, hôm qua con đã xin được chữ ký được chưa?”
“Chưa ạ.”
“Cái gì?”
Mẹ Lục ngẩng phắt lên nhìn con trai của mình: “Con đến cả giúp An An xin một cái chữ ký cũng không được?”
Lục Diên: “. . .”
Nghe thấy lời quở trách của mẹ Lục, Lục Diên cảm thấy mình nhất định phải dành thời gian ra tới bệnh viện làm xét nghiệm AND một lần.
Đãi ngộ này cũng quá khác biệt đi, thật quá rõ ràng rồi!
Lục An An nhịn cười, nhìn dáng vẻ Lục Diên ăn mệt.
Lục Diên nhìn vào mắt cô, khi chạm đến đáy mắt đang khẽ cười của Lục An An, khựng lại: “An An, em thật sự thích Thịnh Hành?”
Lục An An chần chờ hai giây, gật đầu một cái.
Hẳn là có thể nói mình thích Thịnh Hành đi.
Mẹ Lục vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ: “Thích Thịnh Hành cũng rất đơn giản nha, cứ để anh trai tới gặp cậu ấy là được, muốn bao nhiêu chữ kí cũng sẽ có.”
Lục An An liếc mắt nhìn Lục Diên ngồi bên cạnh: “Không cần đâu ạ, không cần phiền phức tới anh trai.”
“Người một nhà có gì mà nói phiền phức cơ chứ!”
Mẹ Lục nói: “Hơn nữa, dạo gần đây anh của con còn đang đóng phim cùng Thịnh Hành, nếu An An có hứng thú thì có thể đi theo nhìn xem.”
Nghe vậy, đôi mắt của Lục An An sáng rực lên.
Cô quay đầu nhìn về phía Lục Diên: “. . . Anh trai, anh muốn tới thành phố điện ảnh đóng phim?”
Trước kia sao tin tức này không bị lộ ra chút nào vậy?!
Một fan trung thành của Thịnh Hành như cô mà lại có thể bỏ lỡ tin tức quan trọng như vậy sao? !
Không thể nào! !
Lục Diên gật gật đầu: “Ừm.” Sau đó lại nói: “Anh và Thịnh Hành đang ở cùng một đoàn làm phim.”
“Cái gì? !”
Mắt Lục An An trợn tròn nhìn anh, vẻ mặt khó tin.
Làm sao có khả năng.
Nếu như hai người này đang ở trong cùng một đoàn làm phim thì làm sao trước kia lại không có chút tin tức gì được công bố ra ngoài?
Cô đây chính là một fans thời thời khắc khắc xông lên đầu tiên mà, sao có thể bỏ qua một tin tức quan trọng như vậy được.
*
Mấy phút sau, Lục Diên cởi bỏ nghi hoặc cho em gái nhà mình.
Bộ phim mà Thịnh Hành và anh cùng nhau quay. . . Là một phim quyền mưu, căn bản bên trong không có vai nữ chính, vai nam chính là Thịnh Hành, vị trí này đã chắc chắn rồi.
Lục Diên là lâm thời nhận bộ phim này, vốn dĩ nam số ba là người khác, nhưng anh ta lại xảy ra chút chuyện, hơn nữa suất diễn của nam ba phần lớn đều được quay chụp tại thành phố điện ảnh ở thành phố B, cho nên lúc đoàn phim tìm tới Lục Diên anh mới nhận.
Mặc dù người đại diện và đoàn đội của anh đều không quá đồng ý, nhưng anh vẫn nhận.
Trong mắt những người khác —— trong cùng một bộ phim, Thịnh Hành là nam chính, còn anh chỉ là nam ba, như thế anh còn giống cái gì.
Sau khi Fans haih người biết nhất định sẽ lại chửi mắng nhau một trận.
Nhưng Lục Diên vẫn kiên trì muốn nhận, nguyên nhân chính là vì—— anh muốn ở lại thành phố B thêm một đoạn thời gian ngắn nữa, hơn nữa, vai nam ba này là một vai ác, Lục Diên lúc này cũng muốn có chút đột phá trong sự nghiệp, đối với việc vai chính hay vai phụ, thật ra anh cũng không quá coi trọng, hơn nữa đạo diễn phim này cũng có quan hệ không tệ với Lục Diên, anh cũng coi như bán cho người ta một cái nhân tình, cứ thế thuận nước đẩy thuyền nhận vai này.
Cho đến bây giờ, vai nam ba này vẫn chưa công khai với mọi người cũng có một phần là vì Lục Diên và Thịnh Hành. Bởi vì Lục Diên lâm thời nhận vai, đoàn phim sợ nếu công bố tin quá sớm fans sẽ đánh nhau không ngừng nên mọi người đều cố gắng đè tin tức này xuống.
Sau khi nghe xong, Lục An An không thể tin mình lại có loại ảo giác thể diện của idol nhà mình tăng không ngừng.
Có điều, tốt xấu gì cô cũng đã trộn lẫn trong giới fans được một thời gian dài, cũng có chút hiểu một vài quy tắc trong giới này.
Cô nhìn bộ dáng Lục Diên nhẹ như mây gió, cầm cốc sữa bò lên uống một ngụm rồi nói: “Cái kia… anh trai à… Anh không sợ fans bỏ đi sao?”
Lục Diên cười nhạt: “Chỉ vì một bộ phim truyền hình?”
Anh nói: “Không sợ, anh ăn cơm bằng bản lãnh của mình.”
Lục An An bĩu môi.
Mặc dù cô không thích Lục Diên nhưng cũng không thể không thừa nhận loại tâm thái này của anh mới là thứ một nghệ sĩ nên có.
Có điều tâm trạng của fans lại không giống như vậy, fans nhất định sẽ siêu cấp siêu cấp đau lòng cho anh, sau đó mở ra cuộc chiến chửi bới Thịnh Hành bên kia, thậm chí có thể còn bức bách cả biên kịch bộ phim. . . Muốn Lục Diên được đổi lên làm nam hai, thậm chí có khi còn muốn đổi anh lên làm nam chính luôn cũng nên.
Fans cũng là bởi vì thương idol của mình nên mới làm như vậy, tâm lý này Lục An An có thể hiểu được.
“Anh trai, bao giờ anh tới thành phố điện ảnh?”
Lục Diên: “Một lát nữa.”
Anh nhìn Lục An An: “Muốn xin chữ ký?”
Lục An An lắc đầu: “Không, em không muốn xin chữ ký.”
Cô sắp được gặp thần tượng rồi có được không! Còn cần ký tên cái gì.
Cô có thể chờ ở đoàn làm phim để ngày ngày ở bên idol nha!
Nhưng phải làm như thế nào mới có thể ở cùng một đoàn làm phim với idol đây?!
Lục An An rơi vào trầm tư, anh trai của cô không thiếu trợ lý cũng không thiếu người đại diện. . . Hình như bây giờ cô không tìm được cái cớ gì để trà trộn vào nha.
“Anh.”
“Nói đi.”
Lục An An cắn cắn môi, chớp chớp mắt hỏi: “Cái bộ phim truyền hình kia của anh, có phải nhân vật anh đóng còn có một cô con gái hay không?”
Nếu như cô nhớ không lầm thì hình như là như vậy, vai diễn này của Lục Diên thật sự là quá phong lưu!
Mới mười mấy tuổi đã có con rồi, đến khi nhân vật này tới tầm ba mươi tuổi thì bắt đầu tạo phản, ở trong phim. . . Anh là một người đàn ông có con gái. Cô con gái này còn là sự uy hiếp đối với anh.
Đột nhiên Lục Diên có một loại dự cảm không tốt lắm, nhưng nhìn vào đôi mắt to tràn ngập khát vọng của em gái mình, anh hơi chần chờ. . . Gật đầu một cái: “. . . Hình như là có”
“Nhân vật con gái này có phải vẫn chưa tìm được diễn viên đóng không?”
Lục Diên “”Ừ” một tiếng: “Vẫn chưa tìm được diễn viên thích hợp.”
Trong nháy mắt, đôi mắt của Lục An An tỏa sáng lấp lánh, bật thốt lên: “Vậy em có thể đi theo đoàn làm phim hay không, diễn vai con gái của anh í?”
“Phốc.”
“Khụ —— “
Mẹ Lục và cha Lục, đến cả Lục Diên cũng đều bị sặc rồi.
Trên bàn ăn một mảnh “Binh hoang mã loạn” .
Mấy phút sau, ba người đồng loạt quay đầu lại nhìn cô:
“An An, em muốn đóng phim?”
“An An, con muốn tới đoàn làm phim để làm gì?”
“An An, đây là anh trai của con mà, con làm sao có thể đi diễn vai con gái của nó được! Đây là làm bậy cái gì!”
. . .
Lục An An vẻ mặt vô tội: “Không phải ạ.”
Cô giãy dụa hai giây nói: “Con chỉ là muốn quang minh chính đại xuất hiện ở đoàn làm phim thôi.”
Mẹ Lục: “Chuyện này thì có gì khó, con cứ nói con là em gái của Lục Diên là được.”
“Nhưng con không muốn. . .”
Vừa nói đến đây, cả ba người đều rơi vào trầm mặc. Đưa mắt nhìn nhau giây lát, sau đó Lục Diên nói: “Trong lòng em anh kém cỏi tới như vậy sao?”
Giọng nói của anh có chút chua xót, cũng rất khó chịu.
Rõ ràng hôm qua cô vừa mới khen anh ưu tú hơn một ngàn so với Thịnh Hành không phải sao.
Lục An An khựng lại, đột nhiên nói: “Không phải.”
Cô nhìn về phía ba người nhà họ Lục, nghiêm túc nói: “Anh trai, em không ghét bỏ anh, cũng không phải là bởi vì anh kém cỏi, anh vô cùng tốt, em chỉ là không muốn mọi người đối xử với em quá đặc biệt chỉ vì em là em gái của anh thôi.”
Nghe vậy, Lục Diên dễ chịu hơn nhiều.
Anh ừm một tiếng: “Cảm ơn em gái.”
Lục An An khẽ cười.
Một lát sau, Lục Diên thông báo một tin tốt cho Lục An An: “Hôm nay anh có thể dẫn em tới đoàn làm phim.”
Anh dừng một chút rồi lại nói: “Thịnh Hành đang tìm trợ lý mới, không muốn người ta biết có quan hệ với anh cũng được, anh sẽ bảo anh Tiền giúp em đăng ký xem, em có muốn đi không?”
“Muốn!”
Lục An An không chút do dự đáp.
Mẹ Lục và cha Lục liếc nhìn nhau, cũng chiều theo ý cô, dầu gì ở trường quay phim còn có Lục Diên, nếu đã không thể ngăn cản vậy cứ để chuyện tùy ý diễn ra thôi.
*
Sửa soạn một chút sau đó xuất phát, Lục An An cẩn thận từng li từng nhìn vào người đang nhắm mắt nghỉ ngơi ở bên cạnh.
Thực ra Lục Diên cũng không tệ lắm, cô cũng muốn đối xử tốt với anh ấy.
Nghĩ nghĩ, Lục An An lại ngồi sâu về ghế phía sau, cúi đầu click mở Weibo ra xem tin tức của Thịnh Hành.
Sáng sớm, lúc chín giờ đoàn làm phim đã cử hành nghi thức khởi động máy. Cô liếc mắt một cái liền thấy được người kia, người ấy luôn chói mắt nhất, vừa nhìn trên mặt Lục An An đã đầy ý cười.
Vừa vui vẻ lại sung sướng. Tâm trạng chết đi sống lại kia của cô, sau khi nhìn thấy người kia đều tiêu tan, tâm trạng như thể trời quang mây tạnh
Ý nghĩa của Thịnh Hành đối với cô chính là như vậy, là hi vọng, là mặt trời lớn soi rọi tâm hồn cô, là vệt ánh sáng có thể rọi sáng trái tim cô, xua tan mọi tâm tình mù mịt nơi cô.
Ý nghĩa khác hẳn những người khác.
. . .
Sau nghi thức khởi động máy, đoàn người Thịnh Hành thu dọn mọi thứ chuẩn bị quay chụp.
Hôm nay là ngày đầu tiên, đạo diễn cũng muốn có một khởi đầu thật tốt.
Giễu cợt quyền mưu, nội dung phim tương đối rườm rà, lời kịch cũng khá khó đọc, so sánh với phim hiện đại mà nói thì khó khăn hơn rất nhiều.
Thịnh Hành từ sớm đã ngồi ở phòng hóa trang trang điểm, nhân vật này trang điểm và thay quần áo cũng phải mất tới một hai giờ.
Anh đang nhắm mắt nghỉ ngơi thì Du Nguyên từ bên ngoài đi vào.
“Anh mới từ chỗ công ty điều chuyển ba người trợ lý tới cho em.” Anh nhìn về phía Thịnh Hành, nói: “Còn có một người vừa mới được điều thêm tới phỏng vấn, hình như là. . .Do mấy người bên trên cưỡng chế nhét vào.”
Giọng nói của Thịnh Hành trầm thấp nặng nề, lại có chút khàn khàn ghẹo người: “Cử nhiều người tới như vậy làm cái gì?”
Du Nguyên khẽ cười: “Cái tính soi mói của em anh còn không biết à? Trước hết để cho bọn họ qua thử xem thế nào, sau đó em thấy ai thích hợp thì cho người đó ở lại.”
Thịnh Hành “Ừ” một tiếng: “Đều được.”
Du Nguyên liếc nhìn anh: “Lục Diên hôm nay cũng tới.”
“Ồ.”
Du Nguyên nhìn dáng vẻ không thèm để ý của anh, cũng không nói nhiều.
Khi Lục An An cùng Lục Diên đến nơi, hai người cứ đứng đối diện nhìn nhau, anh Tiền nhìn anh trai em gái hai người ho khan một tiếng: “An An, em muốn cùng anh của em đi vào hay là —— “
Lời còn chưa nói hết, Lục An An đã nhanh chóng cắt đứt: “Em qua bên kia mua ly cà phê rồi lại vào.”
Anh ta khụ một tiếng, nhìn về phía Lục An An: “Lát nữa xong em nhắn anh, anh bảo người qua đây đưa em vào.”
“Vâng, cảm ơn anh Tiền.”
Lục An An khẽ cười, nhìn rất xinh đẹp, dáng vẻ dịu dàng nhu hoà, khiến cho người ta sinh ra ảo giác cô như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn. Nhưng trên thực tế, bề ngoài của cô và nội tâm lại hoàn toàn không giống nhau.
Lục An An chạy tới một cửa hàng gần đó mua cà phê, cô nhớ khẩu vị của Thịnh Hành, anh thích nhất là cà phê latte.
Cô dùng điện thoại di động đặt đơn trước, sau đó mới có tin báo pha xong vào trong cửa hàng lấy đồ, lúc cô đặt đơn. . . Lục An An cuối cùng vẫn lên baidu tra tìm một chút, xem xem Lục Diên thích uống cái gì, cuối cùng cô không thể tin mà nhìn vào thứ tra được trên baidu ——
(Baidu : Chính là google của Trung Quốc )
Lục Diên vậy mà lại thích uống đồ ngọt, còn thích uống nhất là Vanilla Frost? !
Lục An An xoa xoa mắt của mình, sau khi xác định bản thân không hoa mắt, ngón tay run rẩy một chút mới đặt một cốc Vanilla Frost.
Má ——
Anh trai của cô —— khẩu vị quả nhiên độc đáo.
Sau khi mua xong cà phê, lúc cô đi vào trường quay phim, Lục An An không nghĩ tới lại đụng phải Thịnh Hành.
Hai người đối diện nhìn nhau, đôi mắt của Lục An An đều sáng rực lên.
“Thịnh. . . Thịnh Hành!”
Thịnh Hành nhìn fans nhỏ hôm trước hôm nay lại xuất hiện, nghĩ đến vài loại khả năng có thể xảy ra, ánh mắt phai nhạt nói: “Tại sao cô lại ở đây?”
“Em. . .”
Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, trong nháy mắt Lục An An bị Thịnh Hành nhìn như thế liền khẩn trương không nói nên lời.
Cô mím môi, sau đó nhỏ giọng nói: “Em đến nhận lời mời.”
Mí mắt Thịnh Hành co giật một chút.
“Nhận lời mời gì?” Anh đột nhiên có một loại dự cảm không tốt lắm.
Lục An An nháy mắt mấy cái, vừa định nói chuyện, hệ thống lại xuất hiện.
—— “Nhiệm vụ hôm nay: “Làm trợ lý một ngày cho Lục Diên.”
Lục An An: “? ? ?”
Vì để phòng ngừa hệ thống lại cắt đứt lời mình, Lục An An vội vàng nói: “Em đến —— “
Lời còn chưa nói hết, Lục Diên không biết từ chỗ nào xông ra, sâu xa nói:”Con bé đến để làm con gái của tôi.”