Chương 466: Bên trên Phượng Minh Sơn lá đã rụng ba hồi!
"Nếu là người ta muốn tìm, cũng không phải là thánh nữ của Phượng Minh các thì sao?" Long Hạo còn nói thêm. "Vậy việc này ta cũng không biết rồi, chỉ sợ việc này còn cần ngươi tự mình đi xem xét!" Khương Trí mỉm cười nói: "Đúng rồi, Xích Long giáo chúng ta, cũng có hai người muốn đi tham gia đại hội tuyển rể lần này của Phượng Minh các!" "Cái gì?" Long Hạo sững sờ, nói. "Ngươi không cần lo lắng, người của chúng ta cũng chỉ là muốn cùng Phượng Minh các giữ gìn mối quan hệ mà thôi, nếu như có thể cưới được thánh nữ của Phượng Minh các tự nhiên là rất tốt, còn nếu không thể, vậy cũng có thể coi như đi để biết thêm kiến thức!" Khương Trí tiếp tục nói: "Không bằng ngươi đi cùng với hắn đi!" "Ta hiểu rồi!" Long Hạo gật đầu nói. Từ nơi này muốn đến Phượng Linh vực nơi ở của Phượng Minh các, nếu như phi hành, một tháng thời gian khẳng định là không kịp, bất quá nếu sử dụng truyền tống trận mà nói, liền có thể đem thời gian rút ngắn đi rất nhiều, xem ra Long Hạo không muốn đáp ứng cũng không được. "Còn có một việc, người của Long gia đã quyết định không truy cứu sự tình Long Vũ cùng Long Lễ chết ở trên tay ngươi trước đó nữa, hơn nữa còn sẽ đích thân đến nơi này, xin lỗi ngươi!" Khương Trí lại nói. Long Hạo có chút ngoài ý muốn, người của Long gia? Đương nhiên, Long Hạo cũng không có đem những người của Long gia này để vào trong mắt, cho nên đối với người của Long gia, cũng không có cảm giác gì. Không đến bao lâu, trước mặt Long Hạo đi tới hai người, một người trong đó là nhị tinh Võ Thánh, tên là Doãn Ngôn, mà một người khác là cường giả tam tinh Võ Thánh Kim Hàn, hai người đều tương đối trẻ tuổi, đương nhiên, cái trẻ tuổi này, là so sánh với các Võ thánh khác, ngoại trừ Long Hạo. "Ngươi chính là Long Hạo phải không? Lần đầu gặp mặt, cửu ngưỡng cửu ngưỡng!" Doãn Ngôn rất là có lễ phép nói ra. Doãn Ngôn vận một thân trường sam nho nhã, càng nhìn càng giống một thư sinh hơn là võ giả, mà dáng dấp của hắn cũng khá là anh tuấn, nếu ở trên tay hắn là một cây quạt, liền có mấy phần phong phạm công tử ca. "Long Hạo, thực lực của ngươi tựa hồ rất mạnh, nghe Hỏa Vũ nói, nàng cũng không phải là đối thủ của ngươi, ngược lại ta muốn thỉnh giáo ngươi một chút!" Kim Hàn nói với Long Hạo, ánh mắt của hắn đang phát sáng. Kim Hàn này có một thân cơ bắp tương đương phát đạt, mà Long Hạo lại có thể nhìn ra được ở trong ánh mắt của hắn, đây là một vị võ si, đoán chừng đối với hắn mà nói, chỉ có chiến đấu mới là trọng yếu nhất. "Kim Hàn, ngươi đừng ở chỗ này gây sự, lần này các ngươi liền đi theo Long Hạo cùng đi Phượng Minh sơn đi, có điều là, Long Hạo nếu ngươi dùng thân phận bây giờ đi qua Phượng Minh sơn mà nói, đoán chừng sẽ bị những người khác ở bên trên nhận ra, không bằng ta liền cho ngươi một thân phận khác đi!" Khương Trí nói, đưa qua cho Long Hạo một tấm mặt nạ da người. "Đây là?" Long Hạo sững sờ, hỏi. "Đây là một tấm mặt nạ, có thể làm cho bề ngoài của ngươi ngụy trang khác đi một chút, ngươi có thể tiếp tục dùng cái tên Cơ Vô Song này, tiến về Phượng Minh sơn, hi vọng ngươi có thể tìm được vị hôn thê của ngươi!" Khương Trí đối với Long Hạo nói. "Khương tiên sinh, ngươi tại sao phải giúp ta?" Long Hạo hỏi. "Bởi vì ý trung nhân của ta trước kia, cũng là nữ tử của Phượng Minh các, đáng tiếc, ta không có cách nào đạt được nàng, ta hi vọng ngươi có thể!" Trên mặt Khương Trí lộ ra vẻ cười khổ. Lời nói của Khương Trí để cho Doãn Ngôn cùng Kim Hàn hơi sửng sốt một chút, hai người liếc nhau, đó có thể thấy được sự kinh ngạc trong mắt đối phương, không nghĩ tới Phó giáo chủ lại còn có một đoạn sự tình như vậy. Quy củ của Phượng Minh các chính xác là có không ít, muốn cưới được nữ tử của Phượng Minh các, có thể nói là khó như lên trời. Long Hạo không biết lời nói của Khương Trí là thật là giả, có điều sau khi đeo lên tấm mặt nạ này, gương mặt Long Hạo đã hoàn toàn thay đổi, trước đây vốn là khuôn mặt anh tuấn, giờ lại biến thành một thiếu niên vàng tịch bình thường. Long Hạo hoàn toàn không nhìn ra đây là bản thân của mình, hắn cũng có chút ngoài ý muốn, xem ra lần này tiến về Phượng Minh sơn, đoán chừng sẽ không có người nhận ra hắn. Bên dưới Phượng Minh sơn đã tụ tập không ít võ giả, niên kỷ đều dưới 40, tu luyện tới cảnh giới Võ Tôn, chỉ có thể coi như là thiên tài bình thường, mà tu luyện tới cảnh giới Võ Thánh, mới là tuyệt đỉnh thiên tài! Bên trên Phượng Minh sơn. Nghê Hoàng vẫn che mặt, nàng sững sờ nhìn về nơi xa, trong mắt của nàng toát ra một tia bất đắc dĩ, trên tay Nghê Hoàng lấy ra một cái khăn tay, chiếc khăn nơi tay viết hai hàng chữ xinh đẹp, chỉ nghe được trong miệng nàng thì thào: "Đợi lá ngô đồng rơi ba hồi, ta sẽ cưỡi rồng mà đến! Bên trên Phượng Minh sơn, lá đã rụng ba hồi rồi." Nghê Hoàng phảng phất nghĩ đến một thiếu niên kiên nghị cùng khuôn mặt toát ra sát ý, Long Hạo này, thật sự là chưa từng quên ước định lúc xưa, chỉ là nơi này sớm đã là cảnh còn người mất rồi! "Ta còn tưởng rằng là ai, hóa ra là Nghê Hoàng sư muội ở chỗ này!" Chỉ nghe được một giọng nói êm tai truyền đến, một vị thiếu nữ có dáng người thon thả, dáng vẻ thướt tha mềm mại đi tới, nàng cũng giống như Nghê Hoàng đều che mặt, cũng là mạng che mặt màu trắng, chỉ có điều trên người nàng, lại có một loại khí tức khó nói nên lời, đó là một loại khí tức thần thánh dị thường. Tựa như vị thiếu nữ này là một vị tiên tử ở chốn nhân gian vậy, thiếu nữ này, tuyệt đối không phải là nữ tử bình thường. Bên người nử tử kia, còn có một thiếu niên anh tuấn, nhìn khá là trẻ tuổi, da của hắn trắng nõn tinh tế tỉ mỉ, hoàn toàn không có khí tức dương cương của nam tử, ngược lại có một loại khí âm nhu, mà tướng mạo của hắn cùng nữ tử kia rất tương tự, xem ra là một đôi tỷ đệ. Nhìn thấy một đôi nam nữ đang đến đây, sắc mặt Nghê Hoàng liền khẽ biến, nàng lập tức thu hồi khăn tay kia, sau đó đứng lên cung kính nói ra: "Bạch Dạ sư tỷ! Bạch Lam sư huynh!" "Nghê Hoàng sư muội, ngươi đang cầm cái gì? Chẳng lẽ Nghê Hoàng sư muội ngươi có người trong lòng rồi?" Bạch Dạ tươi cười, nói. "Không, làm sao lại như vậy? Ta cũng không có cất giữ thứ gì cả, Bạch Dạ sư tỷ, ngươi nhìn lầm rồi!" Nghê Hoàng vội vàng nói. "Ta nhìn lầm? Như thế nào ta lại có cảm giác ta không nhìn lầm?" Sau khi Bạch Dạ nghe được, trên mặt lộ ra một tia mỉm cười. "Nghê Hoàng sư muội, ngươi không phải là cất chứa tín vật của người trong lòng a? Đây chính là sự tình mà Phượng Minh sơn chúng ta không cho phép làm! Hi vọng Nghê Hoàng sư muội ngươi vẫn là đưa nó giao ra đi, bằng không, ta sẽ đi nói cho trưởng lão Chấp pháp biết rồi!" Trên mặt Bạch Lam cười vui vẻ, có điều dáng vẻ tươi cười này lại lộ ra sự âm trầm đáng sợ. "Cái này..." Nghê Hoàng biến sắc, nàng còn không có kịp phản ứng, liền nhìn thấy ở sau lưng của nàng, có một người xuất hiện, chính là Bạch Dạ. Mà tay Bạch Dạ vừa chộp tới, chỉ thấy một cái khăn tay xuất hiện trên tay nàng, Bạch Dạ thì thầm: "Đợi lá ngô đồng rơi ba hồi, ta sẽ cưỡi rồng mà đến!" "Đợi lá ngô đồng rơi ba hồi, ta sẽ cưỡi rồng mà đến? Đây là ý gì?" Trong mắt Bạch Lam tràn đầy vẻ nghi hoặc. "Ta cũng không biết, có điều là mặc kệ thứ này do ai viết, cũng không có một chút tác dụng! Không bao lâu nữa, Nghê Hoàng sư muội ngươi liền phải gả ra ngoài, ngươi vẫn là chờ mong người kia giống như vị lang quân như ý của ngươi đi!" Bạch Dạ vừa cười vừa nói, nhưng trong mắt của nàng, lại toát ra một đạo lãnh ý. "Tỷ, hình như tỷ phu tương lại lần này cũng tới a?" Bạch Lam nói ra. "Đây là tự nhiên, Viên Thiên Thụy kia hắn khẳng định sẽ tới, mà sẽ là lực áp quần hùng, đem ta nghênh đón đi! Dù sao ta cùng với người khác không giống nhau!" Bạch Dạ đương nhiên nói. "Nghê Hoàng sư muội, vậy chúng ta liền phải chúc ngươi may mắn rồi!" Bạch Lam nói xong, hai người liền rời đi. Hai người đồng thời không nhìn thấy ở sau lưng, tay Nghê Hoàng nắm chặt thành nắm đấm, ngón tay có chút trắng bệch, nàng thăm thẳm thở dài, Long Hạo, có thể là ngươi sẽ không có cách nào gặp lại Long Huyên rồi.