Ở bên trong nhóm võ giả này, lại có không ích người đã đạt cấp bậc võ tôn, thậm chí ngay cả võ thánh cũng có không ít, ngoài ra còn có không ích yêu thú phi hành, hầu hết các yêu thú đều đã đạt cấp bậc cửu giai. Nhìn thấy những võ giả này xuất hiện, Bạch Dạ cười, nụ cười của nàng đã bắt đầu có chút vặn vẹo: "Vân Tước trưởng lão, Vân Nhạn trưởng lão, Vân Ưng trưởng lão, các ngươi rốt cuộc đã đến, các ngươi cuối cùng cũng tới, có người muốn giết ta, chính là tên nam nhân này, hắn muốn giết ta!" "Long Hạo, không nghĩ tới ngươi vẫn còn sống, bất quá nếu ngươi đến nơi này của chúng ta để tham gia đại hội chọn rể, Phượng Minh các chúng ta phi thường hoan nghênh ngươi, chỉ là vì cái gì, ngươi muốn tới nơi này quấy rối?" Vân Tước đã nhận ra Long Hạo, chỉ là nàng có hơi bất ngờ, không nghĩ đến chỉ trong thời gian ba tháng ngắn ngủi, vậy mà Long Hạo đã có thể tu luyện đến cảnh giới Võ Thánh! "Người này chính là tên đệ tử bị trục xuất của Tạo Hóa cung Long Hạo sao? Vân Tước, ngươi không phải nói hắn chỉ là ngũ tinh võ tôn sao? Người trước mặt chúng ta lúc này, chí ít cũng là nhất tinh võ thánh!" Sau khi Vân Ưng trưởng lão nghe được, kinh ngạc nói. "Chỉ trong vòng ba tháng ngắn ngủi, từ ngũ tinh võ tôn tu luyện tới nhất tinh võ thánh? Tốc độ tu luyện của hắn, chỉ sợ so với Bạch Lam còn muốn nhanh chóng hơn nhiều!" Vân Nhạn cũng nói: "Cho dù là như vậy, ngươi cũng không thể ở nơi này càn rỡ!" "Trưởng lão Phượng Minh các?" Sau khi Long Hạo nghe được, trong mắt của hắn sát cơ tỏa ra vô cùng nồng đậm: "Bạch Dạ, chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng bọn họ có tư cách ở trước mặt ta cứu ngươi sao?" "Cái gì?" Bạch Dạ biến sắc. “Rống!” Một loạt tiếng long ngâm vang lên, trên bầu trời bay xuống ba đầu cửu giai Cự Long, một đầu Cự Long màu lam thuộc hệ băng, một đầu Cự Long màu vàng thuộc hệ lôi, một đầu Cự Long màu vàng thuộc hệ thổ. Trải qua sự nuôi dưỡng bên trong Ngự Long Không Gian, Long Thổ cũng đã tiến vào cửu giai, chỉ là thực lực của nó nếu mà để so với Long Băng cùng Long Lôi thì có chút chênh lệch, hai con rồng này đã tới cửu giai đỉnh phong, chỉ cách thập giai một bước mà thôi! Ba đầu Cự Long xuất hiện, thế nhưng là đã đem ba người trưởng lão giật nảy mình, nghe đồn rằng trên người Long Hạo có mấy đầu Cự Long, hiện tại xem ra, đích thật là như vậy! Đến cùng là Long Hạo này đã làm cái gì mà trên người hắn lại có nhiều đầu Cự Long như vậy? "Động thủ!" Long Hạo lạnh nhạt nói ra, ba đầu Cự Long đồng thời đánh úp về phía ba vị trưởng lão. Mà tầm mắt Long Hạo thì lại rơi xuống trên thân Bạch Dạ, Bạch Dạ bị tầm mắt Long Hạo khóa chặt, căn bản không có cơ hội chạy trốn được. "Sư phụ của ta cùng Bạch Lam chính là phó các chủ Nhậm Hà, sư phụ ta là một vị cường giả Võ Đế, nếu ngươi làm như lời nói giết chết ta, sư phụ ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi, bỏ qua cho ta đi, Long Hạo, bằng không, kết cục của ngươi cũng không tốt đẹp đâu!" Bạch Dạ lập tức la lớn. "Buông tha ngươi? Vậy thì tính mệnh của Long Huyên tính như thế nào?" Long Hạo nhìn chằm chằm Bạch Dạ, hắn bình tĩnh nói. "Cái chết của Long Huyên cùng ta không có quan hệ, là chính nàng tự trượt chân rớt xuống Tuyệt Thiên Phong! Là chính nàng té xuống, cùng ta không có quan hệ! Ngươi..." Bạch Dạ còn chưa nói dứt lời, cả người nàng đã bị một chưởng vỗ bay ra ngoài. Mặt Bạch Dạ đã sưng phồng lên, nàng nhìn chằm chằm Long Hạo, trong mắt tràn đầy vẻ ác độc: "Ngươi dám đánh ta? Ngươi dám đánh ta? Ta muốn ngươi chết! Ta muốn ngươi chết!!!" Tay Long Hạo nắm lấy ma kiếm, chỉ vào Bạch Dạ, trong mắt của hắn toát ra vẻ băng lãnh cùng lạnh nhạt: "Ngươi nói Long Huyên rớt xuống Tuyệt Thiên Phong? Các ngươi làm ra loại sự tình như vậy, còn muốn ta thả ngươi?" "Không, không phải ta làm, là Bạch Lam, là Bạch Lam làm, hắn nói Long Huyên còn sống, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến việc hắn dung hợp Phượng Hoàng bản hồn, cho nên hắn nhất định phải giết chết Long Huyên, là hắn muốn hại chết Long Huyên, cũng là hắn cướp đi võ hồn của Long Huyên, cho nên mới làm cho Long Huyên biến thành một thị nữ..." Lúc này Bạch Dạ đã sợ đến xanh mặt, không lựa lời nói, đem hết tất cả sự tình đều nói ra. Người ở chỗ này, từng người đều lộ ra vẻ khó tin, bọn hắn có chút không thể tin được, Bạch Lam cùng Bạch Dạ lại dám làm ra loại chuyện như vậy! Cướp đoạt võ hồn của người khác? Loại sự tình này bọn hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng được nghe nói qua! Mà sự tình trọng yếu hơn chính là, hóa ra một vị Long Huyên kia chính là một vị đệ tử thiên tài, về sau lại biến thành một người thị nữ, coi như vậy, Bạch Dạ cùng Bạch Lam cũng không nguyện ý buông tha nàng! Ngay cả đệ tử của Phượng Minh các ở nơi này, cũng có cảm giác bọn hắn rất quá đáng, nhưng, bọn hắn chính là người của Phượng Minh các, nơi này cũng là Phượng Minh các, coi như Long Hạo có đạo lý thì có ích lợi gì? Ở Phượng Minh các náo ra chuyện lớn như thế, Phượng Minh các tuyệt đối sẽ không có khả năng buông tha cho Long Hạo! "Mục đích của ngươi đã đạt thành, người của các ngươi đến nơi rồi!" Long Hạo nói, bước từng bước đi tới hướng Bạch Dạ. "Không, ngươi không thể giết ta... Sư phụ, ngươi đã đến!" Trên mặt Bạch Dạ tràn đầy vẻ sợ hãi, nhưng trong phút chốc, vẻ sợ hãi trên mặt nàng biến mất, mà đổi lại, là vẻ mừng như điên. Chỉ thấy một vị nam tử trung niên đứng ở phía trên một đầu lôi tước, hắn cõng một thanh trường kiếm, nhìn về phía Long Hạo, trong mắt của hắn hiện lên một tia sát cơ: "Thả nàng, ta có thể lưu ngươi toàn thây!" Long Hạo cũng không nói lời nào, thậm chí không để ý đến ý tứ của nam tử trung niên này, bàn tay Long Hạo đã bắt được cái cổ Bạch Dạ, đưa nàng nhấc lên. "Ngươi cũng đã biết người trước mặt ngươi là ai? Ta là Nhậm Hà phó các chủ Phượng Minh các, nữ hài tử trên tay ngươi, là đệ tử của ta, nếu ngươi dám giết nàng, mặc kệ ngươi chạy trốn tới bất kỳ ngóc ngách nào ở Đông Châu, ngươi cũng phải chết!" Trong ánh mắt Nhậm Hà tràn đầy hàn ý. "Sư phụ ta ở chỗ này, ngươi không có khả năng giết ta, ngươi không thể giết ta, bằng không ngươi nhất định phải chết!" Lúc này Bạch Dạ vẫn còn ôm hy vọng xa vời, hi vọng Long Hạo có thể còn một điểm lý trí, buông tha nàng. Người ở chỗ này nhìn chằm chằm Long Hạo, bọn hắn cũng cho rằng hiện tại Long Hạo hẳn là nên thu tay lại, dù sao Nhậm Hà cũng là một vị Võ Đế, người này Long Hạo làm sao có thể ứng phó được? Buông tha Bạch Dạ, Long Hạo còn có cơ hội có một đầu sinh lộ. "Cạch!" Long Hạo không thèm mở miệng nói thêm câu nào, hắn dùng hành động để nói cho Nhậm Hà biết, sự lựa chọn của hắn là như thế nào. Con mắt Bạch Dạ trừng lớn, coi như nàng đến lúc chết cũng không thể tin được, Long Hạo thật sự dám giết nàng, hắn làm sao dám giết chết nàng? Nàng là đệ tử của Nhậm Hà! Nàng là thánh nữ của Phượng Minh các! "Tốt! Tốt! Tốt!" Nhậm Hà giận dữ, hắn nhìn chằm chằm Long Hạo, trong mắt tràn đầy nồng đậm sát ý: "Ta sẽ để cho ngươi hối hận!" Long Hạo phảng phất giống như không nghe thấy lời nói của Nhậm Hà, thanh âm của hắn vang vọng ra: "Vị hôn thê của ta là chết ở bên trong Phượng Minh các, đã như vậy, hôm nay ta sẽ làm cho tất cả người của Phượng Minh các chôn cùng với nàng, ta muốn huyết tẩy Phượng Minh các!" Ta muốn huyết tẩy Phượng Minh các! Ta muốn huyết tẩy Phượng Minh các!! Ta muốn huyết tẩy Phượng Minh các!!! Câu nói này quanh quẩn bốn phía, người ở chỗ này nghe được lời nói này của Long Hạo, lập tức cảm giác được phía sau tràn ngập hàn ý, khiến cho lông tơ bọn hắn dựng đứng, có loại cảm giác đại nạn lâm đầu! Trong thanh âm của Long Hạo tràn đầy sát ý kinh khủng, chỉ một câu liền có thể khiến cho tất cả đệ tử của Phượng Minh các ở đây từng người đều phải sợ hãi. "Huyết tẩy Phượng Minh các? Cho tới bây giờ ta chưa từng nghe qua có kẻ cả gan làm loạn như vậy, ngươi dựa vào cái gì?" Chỉ thấy trong mắt Nhậm Hà toát ra vẻ châm chọc. "Rống!!!" Một đạo tiếng gầm xuất hiện, một khắc sau, tất cả mọi người đã nhìn thấy một đầu Bạch Cốt Cự Long to lớn, sắc mặt bọn hắn đại biến, bởi vì dưới chân con Cốt Long to lớn này, còn có một cánh cửa lớn.