Chương 510: Hắn so với chúng ta còn muốn hung ác hơn a!
Câu nói này của Long Hạo, để ánh mắt của Ngô Bình cùng Ngô An đều đỏ lên, đây chính là hồn khí a, Long Hạo liền cứ như vậy đem đưa cho bọn hắn? Không chỉ là hai người Ngô Bình cùng Ngô An, liền mấy người của Lôi Âm phủ cũng có chút không dám tin vào hai mắt của mình, Long Hạo lại tùy tiện lấy ra mấy món hồn khí? "Quá tốt rồi, thật là quá tốt rồi, không nghĩ tới lại có người chủ động đem hồn khí tới cửa, tiểu tử thúi, đem những món hồn khi kia giao ra cho chúng ta, chúng ta cũng có thể buông tha cho các ngươi!" Trương Vũ mừng rỡ như điên nói ra. "Không sai, đem những món hồn khí này giao cho chúng ta!" Diêu Thiến cũng lập tức nói. Mấy tên võ giả khác của Lôi Âm phủ hai mắt đều đang phát sáng, nếu có thể đạt được mấy món hồn khí ở đây, thực lực của bọn hắn nhất định có thể tăng lên không ít! Liền xem như minh khí, cũng có thể để thực lực của bọn hắn tăng lên trên diện rộng, chớ nói chi là hồn khí! "Long Hạo tiểu huynh đệ, lời ngươi nói là thật sao?" Ngô Bình thở hổn hển nói ra. "Tự nhiên là thật, ngươi cảm thấy ta sẽ lừa gạt các ngươi sao?" Long Hạo khẽ cười. "Tốt, ta đến!" Ngô Bình lập tức nói. Hồn khí trên tay Long Hạo có đến hai mươi cái, lúc đầu Long Hạo đã có không ít hồn khí, nhưng bây giờ, hắn ở bên trong Bạch gia đạt được gần mười cái hồn phẩm, còn được đến đế kinh của Bạch gia. Chỗ bảo vật ngàn năm của Bạch gia, toàn bộ đều bị Long Hạo cướp đi, chỗ tốt mà Long Hạo lấy được, tự nhiên không ít, đáng tiếc là, Bạch gia đã đem linh khí quý hiếm nhất của Bạch Linh hồ ngưng tụ thành một viên đan dược, đưa cho Bạch Lam phục dụng, bằng không, ở bên trong hồ nước Bạch Linh hồ tu luyện, thực lực của Long Hạo còn có thể tăng thêm một bước. Mặc dù không có đạt được những vật này, nhưng hồn khí của Bạch gia, ngược lại Long Hạo đã đem tới tay, nhưng những thứ hồn khí này đối với Long Hạo mà nói, cũng không có tác dụng quá lớn, dù sao ở trên tay Long Hạo còn có một thanh ma kiếm, mà uy lực của thanh ma kiếm này so với hồn khí ở đây còn muốn mạnh hơn nhiều lắm, cho nên Long Hạo coi như đem chúng ném ra ngoài, cũng không vì thế mà đau lòng. Đương nhiên, đối với Long Hạo mà nói, tốt nhất vẫn là đem những vật này bán đi, đổi một chút nguyên tinh, như vậy cũng có thể để phòng dùng dần dần. Nếu không phải nhìn hai người Ngô Bình cùng Ngô An thuận mắt, Long Hạo cũng sẽ không đem hồn khí đưa tặng cho bọn họ. Ngô Bình nắm lấy một thanh đại đạo hồn khí, trên mặt của hắn lộ ra nét mừng, nói ra: "Tốt, lần này, chúng ta tái chiến một trận!" Ngô An cũng nhận được một thanh hồn khí là trường thương, nói ra: "Hiện tại liền để cho chúng ta mở mang kiến thức một chút thực lực của Lôi Âm phủ các ngươi mạnh đến cỡ nào!" Một tên võ giả của Lôi Âm phủ nhìn thấy, trong mắt của hắn tràn ngập vẻ tham lam, nói ra: "Ngươi đạt được hồn khí thì như thế nào? Tất cả những cái hồn khí này đều là của chúng ta!” Người võ giả kia xuất thủ, trường kiếm lần nữa đâm ra, nhưng lần này Ngô Bình cũng không chịu rút lui, hắn đạt được hồn khí, cũng có thể phát huy ra thực lực chân chính của hắn! Long Hạo ngược lại cũng không có nhìn lầm người, thực lực của tên Ngô Bình này quả thực là không yếu chút nào, với lại vừa ra tay, liền đao thế như núi, đao của Ngô Bình đại khai đại hợp, mỗi một đao, đều ép tới đối thủ vô cùng khó chịu. Ngô An cũng tìm tới một đối thủ khác của Lôi Âm phủ xuất thủ, trên mặt của hắn cười lớn: "Tới tới tới, lại đến cùng lão tử đại chiến ba trăm hiệp!" Hai huynh đệ chiến đấu, đã chiếm hết thượng phong, thắng lợi bất quá cũng chỉ là chuyện tùy tiện mà thôi. Diêu Thiến cùng Trương Vũ cũng không để ý tới hai người kia của Lôi Âm phủ, bọn hắn chạy tới trước mặt Long Hạo, trong mắt Diêu Thiến tràn đầy vẻ mừng rỡ cùng sự khinh miệt, nói ra: "Trên người ngươi có nhiều bảo vật như vậy, thật rất cảm tạ ngươi!" Long Hạo cũng không có mở miệng, mà trên mặt của Diêu Thiến lại lộ ra vẻ âm trầm: "Cám ơn ngươi đem những món hồn khí này đến đây, chúng ta sẽ cảm tạ ngươi, nhưng mà, chúng ta cũng sẽ không để cho ngươi sống sót, cho nên thật sự rất có lỗi, chúng ta đem đồ vật của ngươi cướp đi, sau đó liền sẽ tiễn ngươi lên đường, vì báo đáp ngươi, chúng ta sẽ không mang đến cho ngươi quá nhiều thống khổ, ngươi cũng không cần cảm tạ chúng ta!" Diêu Thiến muốn cưỡng đoạt đồ vật của Long Hạo, còn muốn giết chết Long Hạo, hơn nữa còn muốn Long Hạo cảm tạ nàng? Cái nữ nhân này không khỏi quá phận rồi! "Không muốn nhiều lời, động thủ giết hắn đi!" Chỉ nghe được Trương Vũ gằn giọng nói. Hai tên cường giả thập tin võ tôn lập tức tiến lên một bước, chỉ nhìn thấy trên mặt một người trong đó lộ ra vẻ khinh thường, nói: "Nếu như ngươi tự mình động thủ, sẽ còn thống khoái một chút, nếu là chúng ta xuất thủ, thế nhưng là không thể thiếu nhận một phen thống khổ!" "Đúng đấy, ngươi cần phải biết, chúng ta động thủ sẽ không phân nặng nhẹ!" Một người khác nói. "Dừng tay, các ngươi không thể gây tổn thương cho hắn!" Ngô Bình lập tức hô. Ở trong mắt của Ngô Bình, Long Hạo bất quá chỉ là con cháu của môt cái gia tộc mà thôi, thực lực của bản thân hắn căn bản không mạnh, nếu là người của Lôi Âm phủ này ra tay với hắn, hắn sẽ chết chắc! Ngô Bình muốn giúp Long Hạo, nhưng người trước mặt hắn lại gắt gao kéo lấy hắn, hắn chỗ nào có thể ra tay giúp Long Hạo. Cũng giống như Ngô Bình, đối thủ của Ngô An cũng là như thế! Hai người không cách nào qua đây "Cứu" Long Hạo, chỉ có thể trơ mắt nhìn xem hết thảy. Nhìn thấy Long Hạo không nói lời nào, hai tên cường giả thập tinh võ tôn liếc nhau, đồng thời xuất thủ, hai người đồng thời đánh ra một chưởng, trong đầu nghĩ đến chỉ cần tuỳ tiện liền có thể đem Long Hạo giế chết. Công kích của hai người rơi trên thân Long Hạo, nhưng lại phát hiện, công kích của bọn hắn lại không thể nào đả thương được Long Hạo, ngay cả hồn lực hộ giáp của Long Hạo cũng không thể đánh tan. "Chuyện này làm sao có thể..." Ánh mắt của một người trong đó tràn đầy vẻ khiếp sợ, nhưng một giây sau, bọn hắn đã bị giơ lên. Chỉ thấy mỗi cánh tay của Long Hạo bắt được cái cổ của một người, trên mặt lộ ra vẻ băng lãnh. "Dừng tay, ngươi muốn làm cái gì? Chúng ta là người của Lôi Âm phủ, ngươi dám giết người của chúng ta?" Diêu Thiến biến sắc. Hai vị sư đệ này là đi theo nàng ra ngoài, nếu như hai người này chết ở đây, nàng sẽ bị trưởng lão của Lôi Âm phủ quở trách. "Cạch! Cạch!" Chỉ nghe được hai thanh âm gãy xương truyền đến, cái cổ của hai người kia đã bị bẻ gãy, mà Long Hạo lại đem thi thể của hai người vung ra, thi thể hai người bắt đầu nhóm lửa, rơi xuống trước mặt của Diêu Thiến cùng Trương Vũ. Thật ác độc! Liền xem như Diêu Thiến cùng Trương Vũ, cũng không nghĩ tới Long Hạo lại hung ác như vậy, một chiêu liền đem hai vị thập tinh võ tôn giết chết, cái này là dạng thực lực gì? Ngô Bình nuốt một ngụm nước bọt, hắn cũng bị Long Hạo hù dọa sợ đến ngây người, hắn cho rằng mình đã đủ hung ác, nhưng lại không nghĩ tới, Long Hạo so với hắn còn muốn hung ác hơn! Vừa ra tay chính là hai mạng người, với lại cũng không hề đem Lôi Âm Phủ để vào trong mắt một chút nào, tên thiếu niên này rốt cuộc là ai? "Ngươi nhất định phải chết, ngươi dám giết chết người của Lôi Âm phủ chúng ta, hôm nay ta muốn ngươi phải trả giá đắt!" Trương Vũ rống to một tiếng, tay hắn nắm lấy một thanh đại đao, đối với Long Hạo chém xuống. Long Hạo duỗi hai ngón tay ra, cây đại đao kia lại bị hai ngón tay của Long Hạo kẹp lấy, Long Hạo hơi hơi dùng lực một chút, chỉ nghe được một thanh âm thanh thúy xuất hiện, cây đại đao kai đã bị cắt thành hai nửa. "Ngươi..." Trương Vũ liền đại biến, vũ khí của hắn dù sao cũng là minh khí, làm sao lại bị bẻ gãy dễ dàng như vậy? Một giây sau, cái đoạn đao kia đã hóa thành một đạo quang mang, cắm thẳng lên ngực Trương Vũ.