Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Yêu Long Cổ Đế

Chương 56: Đòi Nợ

Chương 56: Đòi Nợ


"Ừm."
Đối với sự hành lễ của đám người Tiêu Vũ Tuệ, nam tử trung niên khẽ gật đầu, đem ánh mắt rơi vào bên trên thân Tô Hàn.
"Tốt rồi, ở đây còn đang tuyển chọn, hai ngươi dừng ở đây đi." Nam tử trung niên nói.
Tô Hàn cũng biết thân phận của người này, phó Tông chủ Hàn Vân tông Vân Anh Nam.
Tô Hàn hơi trầm ngâm, bàn tay vung lên, trên sân đấu ba con Sơn Nham Cự Nhân còn lại bỗng nhiên dừng lại, chợt oanh một tiếng, toàn bộ biến thành khối vụn.
Bình Ngọc Tử sửng sốt một chút, vẻ mặt có chút âm trầm đi tới, hướng Vân Anh Nam hành lễ nói: "Gặp qua phó Tông chủ."
Vân Anh Nam cũng không để ý tới hắn, nhìn Tô Hàn cười nói: "Ngươi nói đây là ma pháp?"
"Ừm."
Tô Hàn gật đầu.
" Có chút ý tứ, bản tông còn chưa từng nghe nói qua hai chữ "Ma pháp" này." Vân Anh Nam cười nói.
Tuy nói Tô Hàn náo động tĩnh to lớn như thế, nhưng dựa vào nét mặt cùng ngữ khí của hắn nhìn ra không có địch ý đối với Tô Hàn.
"Ngươi chính là sư tôn của hắn?" Tô Hàn chỉ vào Lý Thanh hỏi.
Hắn vừa hỏi, những người ở chỗ này lần nữa ngây ngẩn cả người.
Đối với tính cách của Tô Hàn, bọn hắn thật sự nghĩ không ra, không để Lý Thanh trưởng lão ngoại môn vào mắt thì cũng thôi đi, cả Bình Ngọc Tử thủ tịch Đại trưởng lão nội môn cũng không quan tâm.
Giờ phút này đối mặt với phó Tông chủ Hàn Vân tông, dưới một người trên vạn người, không có dáng vẻ cung kính chút nào, hơn nữa bộ dáng đứng trên cao nhìn xuống, căn bản không có thể hiện chút tôn kính nào.
"Đúng."
Càng khiến người ta khiếp sợ, chính giọng nói của phó Tông chủ Vân Anh Nam đối với Tô Hàn không có dáng vẻ phẫn nộ.
"Vậy thì tốt."
Tô Hàn nói: "Đệ tử của ngươi thiếu nợ ta một ngàn vạn kim tệ, ngươi giúp hắn trả đi."
"Ta lúc nào thiếu ngươi một ngàn vạn kim tệ?" Lý Thanh cả giận nói.
"Ừm?"
Tô Hàn nhướng mày: "Mới vừa rồi còn nói thiếu nợ ta một ngàn vạn kim tệ, bây giờ lại muốn đổi ý đúng không? Thật sự cho rằng có người che chở ngươi, ta liền không giết được ngươi hả?"
"Ngươi. . ."
"Tốt."
Lý Thanh vừa cất tiếng nói, bị Vân Anh Nam cắt ngang: "Ta thay hắn trả nợ cho ngươi."
Vừa nói xong, Vân Anh Nam vung tay lên, lập tức có một tấm thẻ vàng rơi vào trong tay Tô Hàn.
Tô Hàn đem cái thẻ vàng thu vào bên trong nhẫn giới chỉ, lúc này mới lộ ra một nụ cười.
"Thanh toán xong."
"Hèn mạt!"
Lý Thanh hàm răng cơ hồ muốn cắn nát, hắn nghĩ mãi mà không rõ vì sao Vân Anh Nam lại đơn giản đưa cho Tô Hàn một ngàn vạn kim tệ như vậy?
Đây chính một ngàn vạn kim tệ đó!
Hẳn phải phẫn nộ, trực tiếp đem Tô Hàn đánh giết mới đúng chứ?
"Lần này ngươi cũng nghĩ muốn gia nhập Hàn Vân tông?" Vân Anh Nam lại hỏi.
Tô Hàn căn bản không có để ý tới hắn, mà nhìn về phía Bình Ngọc Tử.
"Tiền đánh cược của ngươi là hai ngàn vạn kim tệ, tính thêm bọn hắn ba ngàn vạn, ngươi đã nói muốn đưa thay bọn hắn, ta tiết kiệm cho ngươi một chút, năm ngàn vạn đi, thế nào?"
Bình Ngọc Tử kém chút phun một ngụm máu ra ngoài, gương mặt mo tại chỗ biến thành màu gan heo. Hắn làm sao có nhiều tiền như vậy?
Nhưng lúc trước hắn lại khoe khoang khoác lác, muốn người thi đấu cùng Tô Hàn đánh cược, bây giờ có muốn đổi ý cũng không được.
"Đưa tiền ra đi." Tô Hàn vươn tay ra.
"Tô Hàn!"
Tiêu Vũ Tuệ đi tới trước mặt Tô Hàn , giật giật quần áo muốn ngăn cản hắn. Dù sao Tiêu Vũ Tuệ biết được, Bình Ngọc Tử căn bản không có nhiều tiền như vậy.
"À, đúng rồi."
Tô Hàn căn bản không để ý tới ý tứ của Tiêu Vũ Tuệ, cười nói: "Ngươi lớn nhất, chờ ta lấy tiền xong, về sau khẳng định sẽ hiếu kính ngươi, yên tâm đi."
"Ngươi đi chết đi!"
Tiêu Vũ Tuệ nghiến chặt hàm răng, hận không thể từ trên người Tô Hàn cắn xuống một miếng thịt.
Cái này không phải rõ ràng muốn đem chính mình kéo xuống nước sao?
"Chuyện gì đang xảy ra?"
Bình Ngọc Tử ở nơi đó cúi đầu không nói lời nào, Tô Hàn không nhịn được nói: "Đường đường thủ tịch Đại trưởng lão nội môn Hàn Vân tông, sẽ không phải chút tiền ấy đều không bỏ ra nổi đi?"
Nghe vậy, Bình Ngọc Tử cơ thịt trên mặt lại hung hăng co quắp một chút.
Chút tiền ấy? Trời ạ!
Đừng nói năm ngàn vạn kim tệ, đến năm ngàn vạn củ cải trắng, đều phải tìm một thời gian thật dài, ngươi nói chút tiền ấy?
"Thật không bỏ ra nổi sao?"
Thấy Bình Ngọc Tử vẫn không nói lời nào, sắc mặt Tô Hàn trầm xuống.
"Lão phu tạm thời không có nhiều tiền như vậy, trước thiếu ngươi, về sau sẽ trả lại cho ngươi." Giọng Bình Ngọc Tử trầm thấp mở miệng, xấu hổ muốn tìm ra kẽ đất chui vào.
"Tiền đặt cược của ta chính ta đưa, không cần Đại trưởng lão đưa giúp ta."
Trần Phong ở trong huyết trì cấp sáu đi ra, ném về phía Tô Hàn một tấm thẻ bạc.
"Ta cũng chính mình đưa tới."
"Không phải chỉ là một vạn kim tệ sao? Cho ngươi."
Ngay sau đó, đám người Lãnh Dịch Huy, Hồ Chính Nghiêu cũng đều đem thẻ bạc ném về phía Tô Hàn.
Tô Hàn không sợ Bình Ngọc Tử, nhưng bọn hắn cũng không thể không quan tâm, một phần bởi vì kim tệ này nếu không đưa ra sẽ làm cho Bình Ngọc Tử đối với mình ấn tượng không tốt, bên trong Hàn Vân tông sẽ tạo phiền phức cho mình, vậy rất không đáng.
Rất nhanh, Tô Hàn nhận được hàng trăm tấm thẻ bạc, bên trong đều là một vạn kim tệ.
Bất quá đối với mấy ngàn người mà nói, chỉ hơn một trăm vạn kim tệ, vẫn là quá ít.
"Vẫn còn 4 873 vạn." Tô Hàn đếm rất rõ ràng.
"Ngươi không thể nói ít vài lời được sao?"
Khuôn mặt Tiêu Vũ Tuệ nóng hổi, Tô Hàn tiếp tục như thế, có thể sẽ trở thành mục tiêu công kích a!
"Tại sao phải nói ít vài lời? Hắn thiếu nợ tiền ta nha.” Tô Hàn nói.
"Nhưng mà hắn là Đại trưởng lão nội môn đó, mà trước đó người ta không phải đưa cho ngươi phương pháp dung hợp thú huyết của Hàn Vân tông sao?Ngươi không thể lui một bước sao?" Tiêu Vũ Tuệ nói.
"Phương pháp dung hợp thú huyết là chính ta có được, hắn nếu muốn cùng ta đánh cược, vậy sẽ phải chuẩn bị thua."
Tô Hàn hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: "Ngươi kêu ta từ bỏ số tiền này? Ta vì sao lại muốn từ bỏ? Bọn hắn vì sao cùng ta đánh cược, ngươi không biết sao? Đó là vì bọn hắn xem thường ta."
Nghe đến lời này, Tiêu Vũ Tuệ đôi môi anh đào đỏ tươi mấp máy, cuối cùng không tiếp tục mở miệng nữa.
Bởi vì Tô Hàn nói rất đúng, bất kể là ai, cùng Tô Hàn đánh cược nguyên nhân chính vì xem thường Tô Hàn!
Trước đó tất cả mọi người đối với Tô Hàn trào phúng, Tiêu Vũ Tuệ đều nghe không lọt tai, nhưng Tô Hàn không có như Tiêu Vũ Tuệ. Giờ phút này, chỉ sợ có mấy ngàn người bị Tô Hàn đuổi tới sau mông đòi nợ.
Từ đầu tới cuối, trong chuyện này Tô Hàn không có sai.
"Ta thừa nhận, lần này là ta nhìn sai rồi, hai ngàn vạn kim tệ này trước đưa cho ngươi, còn lại, về sau ta sẽ trả cho ngươi!"
Bình Ngọc Tử ném cho Tô Hàn một tấm thẻ vàng, quay đầu rời đi.
Mặc dù còn cửa thứ ba có hay không có ai chủ trì, nhưng hắn thật không còn mặt mũi tiếp tục ở lại bên trong đây.
"Còn có 2873 vạn, ngươi đem sổ sách tính toán rõ ràng nha, cũng đừng có quên." Tô Hàn cao giọng hô.
Bình Ngọc Tử lảo đảo một cái suýt chút nữa té ngã trên đất.
"Lần này có thể nói chuyện được rồi?"
Vân Anh Nam vẫn luôn đứng cách đó không xa nhìn Tô Hàn lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Nễu ngươi cũng tới tham gia thi đấu, vậy thì bắt đầu cửa thứ ba đi."
"Được rồi!"
Tô Hàn cười ha ha một tiếng, ánh mắt quét về phía mọi người, lớn tiếng nói: "Cửa thứ ba, 1: 10, ta thắng, các ngươi đưa cho ta một vạn kim tệ, nếu ta thua, ta cho các ngươi mười vạn kim tệ, có ai dám cược không?"


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch