Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ảnh Hậu Toàn Năng Vân Thiếu, Vợ Anh Lại Bay Rồi

Chương 52: Chuyện xấu trong nhà không được để lộ ra ngoài

Chương 52: Chuyện xấu trong nhà không được để lộ ra ngoài



“Được.”

Lâm Tử Khang xoa xoa thái dương, rồi quay đầu lại.

Ông nói với bà cụ: “Mẹ, muộn rồi, nhanh chóng về nghỉ ngơi đi."

"Ừ." Trên thực tế, bà cụ Lâm có chút lờ mờ với sự việc này.

Nhưng rõ ràng, bây giờ cứ ngồi lại ở trong phòng ngủ của con trai và con dâu là không thích hợp.

Lúc về đến phòng, bà cụ vẫn nghĩ về chuyện đó, sao người trúng tà lại là Hiểu Hiểu?

Đứa trẻ đó luôn ngoan ngoãn nghe lời mà.

Lâm Nhuế hoàn toàn không biết sự việc trong nhà lần này, ngồi giải đề đến nửa đêm, sau đó ngồi một hồi lâu.

Sáng hôm sau thức dậy tinh thần sảng khoái.

Mới sáng sớm Lâm Nhuế nhìn thấy bà cụ Lâm đang ở đó múa Thái Cực quyền.

Cô chào hỏi một tiếng, sau đó không nói nhiều chuyện bị đi ngang qua bà cụ để ra ngoài chạy bộ.

Bà cụ Lâm lại gọi cô đứng lại.

“Nhuế Nhuế!” Lâm Nhuế quay đầu lại nhìn bà cụ với vẻ nghi ngờ.

Bà cụ Lâm nhìn cửa sổ phòng của Lâm Hiểu ở trên lầu, rùng mình hỏi: “Nhuế Nhuế, con có biết chuyện hôm qua Hiểu Hiểu bị trúng tà không?”

“Hiểu Hiểu trúng tà?” Vừa nghe Lâm Nhuế đã hiểu.

Thì ra Hứa Mạn đem tất cả chuyện xảy ra ngày hôm qua đổ hết lên người Lâm Hiểu.

Nhưng cũng dễ hiểu, nếu không làm vậy, bà ta thật sự không cách nào dàn xếp vụ này.

Lâm Tử Khang nhất định sẽ không tha thứ cho bà ta.

Nếu chuyện này đổ lên người của Lâm Hiểu, cho dù là Lâm Tử Khang không tin bà ta 100%.

Thì chí ít ngoài mặt sẽ không cố truy cứu bà ta nữa.

Hứa Mạn thực sự tàn nhẫn.

Chẳng lẽ hôm qua bà ta không nhìn thấy Lâm Hiểu bị dọa đến như thế nào sao? Trong đầu Lâm Nhuế xẹt qua vài suy nghĩ, nhưng biểu cảm vẫn rất kinh ngạc.

“Con chỉ biết hôm qua đám người đó làm ầm ĩ nói là trừ tà nhưng lại không biết rốt cuộc là trừ tà gì.”

“Là Hiểu Hiểu, đứa trẻ ngoan vậy, không biết sao lại có tà ma trên người, ai da, cũng không biết là đã trừ được chưa.”

Bà cụ cũng bị sốc bởi những gì xảy ra ngày hôm qua, rất muốn tìm ai đó để buôn chuyện.

Nhưng bà cụ cũng hiểu chuyện xấu trong nhà không được để lộ ra ngoài.

Nếu để người ngoài biết nhà họ Lâm có người trúng ta, như vậy không tốt chút nào.

Cho nên mới nói chuyện với cô cháu gái lớn ngày thường nhìn không thuận mắt này.

Lâm Nhuế rất phối hợp vẻ mặt hoảng sợ: “Trời ơi, vừa nghe bà nói vậy con cũng không dám tới gần Hiểu Hiểu.”

“Cũng không hẳn vậy, ây da, dù sao cũng hy vọng con bé không sao, con cứ cư xử như bình thường là được.”

Bà cụ tuy miệng nói vậy nhưng sau khi tập luyện xong, lúc cả nhà cùng nhau ăn sáng, Lâm Nhuế phát hiện bà cụ không thấy Lâm Hiểu xuống ăn cơm thì thở phào một cái.

Khi già đi mọi người thường tin những điều này hơn.

Bà cụ vốn dĩ rất thích Lâm Hiểu, nhưng trả qua sự việc lần này, cho dù sau này “Tà” đã được trừ khử nhưng trong khoảng thời gian ngắn, e rằng bà cụ vẫn không thể thích Lâm Hiểu như lúc bình thường được.

Lâm Nhuế ăn cơm xong sau đó đứng dậy đi học.

Lâm Hiểu vẫn đứng trong phòng, đầu tóc rũ rượi.

Cô ta đứng trước cửa sổ, vén một góc tấm màn lên, lặng lẽ nhìn bóng lưng Lâm Nhuế rời khỏi nhà.

Mắt đỏ hoe, có vẻ như đã khóc rất lâu.

Bà cụ đến nhà hàng xóm, Lâm Tử Khang đi ra ngoài, Lâm Phong cũng được gửi đến trường.

Hứa Mạn bưng một bát cháo vào, nhỏ giọng nói: “Hiểu Hiểu, sao con không xuống ăn cơm? Đến đây, mẹ cố ý nấu cho con cháo thịt gà mà con thích nhất đây.”

Khi Hứa Mạn đến gần, Lâm Hiểu bỗng quay đầu lại, đột nhiên hất đổ chén cháo trong tay Hứa Mạn.

Lâm Hiểu hét lên: “Không ăn, con không muốn ăn!” Chén cháo bị hất đổ, rơi vãi khắp sàn nhà, vài giọt bắn lên mu bàn tay của Hứa Mạn.

C53 -








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch