Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ảnh Hậu Toàn Năng Vân Thiếu, Vợ Anh Lại Bay Rồi

Chương 56: Là hồ ly thì chung quy cũng sẽ lòi đuôi thôi!

Chương 56: Là hồ ly thì chung quy cũng sẽ lòi đuôi thôi!



Chú Chung, vậy chú cũng là người xử lý chiếc xe sau khi xảy ra tai nạn sao? "Vâng, ngay sau khi cô được đưa đến bệnh viện, tôi đã quay lại hợp tác với cảnh sát.

Chiếc xe của cô chủ thật sự đã bị đâm nát, sau đó, cảnh sát cũng nói rằng chiếc xe đã bị phá hủy, thật đáng tiếc.

Bây giờ xe của cô vẫn đang đậu trong cửa hàng sửa chữa.

Nhưng ý tứ của ông Lâm chính là không cần nữa ạ." Hứa Mạn, Lệ Đào, chú Chung, vị cảnh sát kia.

Ai cũng có vấn đề.

Có điều hiện tại không vội.

Là hồ ly thì chung quy cũng sẽ lòi đuôi thôi.

Ẩn sau ánh mắt sáng ngời, Lâm Nhuế gật đầu: "À, nhân tiện, chú Chung giúp cháu đặt vé quay trở lại vào tối chủ nhật nhé."

"Vâng, lúc ấy tôi sẽ tới đón cô chủ." Lâm Nhuế gật đầu quay đi.

Chú Chung nhìn bóng dáng Lâm Nhuế bất giác nhíu mày, sao cứ có cảm giác lời nói của cô chủ hôm nay có ẩn ý gì đó.

Sự cố kia chẳng lẽ còn có vấn đề nào khác? Ông quyết định sẽ kiểm tra lại video và chiếc xe bị loại bỏ một lần nữa.

Bên này Lâm Nhuế đã về tới phòng của mình, đơn giản thu thập một cái ba lô gọn nhẹ.

Bởi trên thực tế, cô đã đem một chồng lớn sách vở bài tập bỏ hết vào không gian của Thất Bảo .

Bởi vì chịu hạn, cho nên diện tích không gian có thể dùng hiện tại cũng không lớn, ngay cả trúc lâu cũng đều rất nhỏ.

Tuy nhiên, Lâm Nhuế cũng đã mở một phòng học nhỏ cho chính mình.

Thất Bảo tò mò mà nhìn Lâm Nhuế chỉ chốc lát đã dọn vào một ít sách, cũng mở một cuốn ra đọc thử.

"Là kiến thức trong thế giới này sao ạ?"

"Ừ" Lâm Nhuế gật đầu: "Có một số điều khá tinh tế và thú vị.

Nhưng tất cả mới chỉ đều ở giai đoạn nhập môn.

Ta phải bù lại hai tháng mới có thể hoàn toàn nắm bắt được.”

Trong giọng nói của cô ngập tràn là vẻ tiếc nuối.

Nếu để những người khác nghe được, phỏng chừng cằm đều rớt tới mặt đất. Chương trình học của ba năm trung học cơ sở tuy không quá phức tạp như trung học phổ thông, những về cơ bản vẫn là khá nặng.

Đây lại muốn trong vòng hai tháng liền hoàn toàn hiểu hết, có thể nói là thập phần kinh người được không!

Bất quá Lâm Nhuế không hiểu cái này, Thất Bảo cũng không hiểu.

Thất Bảo vốn dĩ định nói, chủ nhân nếu người bắt đầu tu luyện, tốc độ khẳng định càng nhanh, căn bản không cần dùng đến hai tháng.

Thế nhưng nghĩ đến va chạm giữ Lâm Nhuế và lôi kích mộc, cậu liền ngậm miệng.

Đấy, nhìn xem, Tiểu Thất Bảo cậu đây tri kỉ biết bao nhiêu.

Mà Lâm Nhuế cùng Thất Bảo không biết chính là, người đã bán lôi kích mộc cho Lâm Nhuế lúc trước, Bạch Nhất Tiếu, lúc này đang gấp đến sắp phát điên rồi!

Anh ta lung tung gãi gãi tóc, cả người giống như con cá muối bị tê liệt nằm phịch trên chiếc ghế sofa lớn nhà Mặc Nhiễm.

Trong chốc lát lại động một chút, tỏ vẻ chính mình vẫn còn đang thở dốc.

“Tôi thật sự không biết, cái lược kia thế mà lại thật là bảo bối!

A a a a a a a, tôi hiện tại tìm không thấy cậu em trai xinh đẹp kia nữa rồi, làm sao bây giờ, ông tôi đã chuẩn bị muốn đem tôi đi tế sống mất!” Mặc Nhiễm mặc một chiếc áo sơ mi đen cùng quần dài, bưng một ly cà phê đi tới.

Nghe những lời kia của Bạch Nhất Tiếu, miệng anh khẽ co giật.

"Đó là một cô gái." “Là nam hay là nữ đều không quan trọng, lúc trước nếu tôi thêm wechat của cô ấy thì tốt rồi!

Aaaaa làm sao bây giờ, tôi ở thành đồ cổ ngồi xổm gần một tuần rồi mà đến sợi tóc mai của cô ấy cũng chưa thấy!” Bạch Nhất Tiếu một bên bi thương mà kêu thảm, một bên lại lật sang một cái mặt khác.

Khi nghĩ về cái nhìn khủng khiếp của ông nội, lại cảm thấy kinh hoàng, lá gan nhỏ không ngừng run rẩy...

Mặc Nhiễm từ tốn nói: “Người ta có thể là học sinh, đi học từ thứ hai đến thứ sáu, nếu không có gì ngoài ý muốn, ngày mai là cuối tuần, có thể họ sẽ đến thành đồ cổ.”

“Đúng nhỉ!” Bạch Nhất Tiếu vừa cười vừa cong hai chân muốn lật mình dậy giống cá chép…… Nhưng lật không được...

Còn bị ngã đập lưng lại trên mặt đất.

Mặc Nhiễm khóe miệng khẽ co giật Mắt không thấy tâm không phiền....

C57 -








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch