Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ảnh Hậu Toàn Năng Vân Thiếu, Vợ Anh Lại Bay Rồi

Chương 63: Là tổ tiên của bọn họ

Chương 63: Là tổ tiên của bọn họ



"Dừng dừng!

Đừng nhắc cái thứ đồ chơi đó với tôi!

Nhắc lại là tôi cắn anh đó!

Hay là chúng ta đi xem lúc nào thì em gái Lâm Nhuế tỉnh lại đi." Bạch Nhất Tiếu quả quyết mà dời đề tài.

Vẻ mặt Mặc Nhiễm bình thản, không nhắc lại chuyện này mà ngoảnh sang nhìn phòng ngủ.

Không biết tại sao mà anh ta bỗng nhớ lại cây bút linh chẳng biết xuất hiện trong túi mình hôm đó thế nào.

Hơi thở trên cây bút đó vô cùng giống hơi thở trên người Lâm Nhuế này.

Trước đó anh ta còn chưa cảm nhận được nhưng lần này vì nguyên nhân tẩy kinh phạt tủy của đối phương mà hơi thở tản ra ngoài vô cùng đậm nên anh ta mới cảm giác được.

Tu vi của anh ta cao hơn Bạch Nhất Tiếu một chút, cũng biết chút phép thuật phàm cấp căn bản.

Hơn nữa anh ta đã từng nghiên cứu cây bút linh kia.

Nó có tác dụng rất lớn lúc anh ta bắt tội phạm, có thể vẽ ra chân dung tên tội phạm vô cùng chính xác.

Cho nên...

Mặc Nhiễm rơi vào suy nghĩ.

Nếu cây bút kinh kia là Lâm Nhuế cho anh ta thật thì vì sao anh ta không phát hiện ra chút nào? Chẳng lẽ em gái Lâm Nhuế kia cũng là đời sau của gia tộc tu chân gì đó? Nếu cô biết suy nghĩ của anh ta thì nhất định sẽ khịt mũi khinh bỉ.

Cô không phải đời sau của gia tộc tu chân cái gì mà là...tổ tiên của bọn họ.

Dù sao dựa theo tuổi tác mà nói thì vậy cũng không sai.

Tình hình cơ thể đã ổn định, Lâm Nhuế dồn hơi thở xuống đan điền.

Một con rắn nhỏ màu tím tạo thành tiếng động lốp đốp như thể vật cưng nhỏ muốn tranh công với chủ nhân mà nịnh bợ vậy.

Chủ nhân - Lâm Nhuế thì vẻ mặt thờ ơ, cũng không ghét bỏ chút nào.

Sấm sét màu tím: "..." Lúc này, thứ bọc lấy cô như than đang nứt ra từng chút từng chút một.

Bên trong chảy ra chất lỏng màu đen vừa đen vừa thối.

Cùng lúc đó, cô lại cảm thấy sảng khoái tinh thần, phạm vi của thần thức lại lớn ra gấp mấy chục lần không nói mà còn có chút linh lực thấm vào từ cái cửa sổ này như những sợi tơ.

Cảm giác quen thuộc khiến cơ thể cô dễ chịu, mà ngay cả Thất Bảo trong không gian lúc này cũng đang nhắm mắt ngồi thiền, lập tức muốn bế quan tu luyện.

Cô có thể tu luyện cấp mới thì đương nhiên Thất Bảo cũng được lợi không nhỏ.

Đơn giản dễ thấy nhất là không gian của Thất Bảo lúc này lại lớn hơn một vòng.

Vốn là khoảng không âm u nhưng lúc này lại từ từ hiện ra màu xanh lam.

Dùng không bao lâu nữa là có thể trồng những cỏ tiên có khả năng luyện thành thuốc rồi.

Cùng lúc đó, Lâm Tử Khang nhận được điện thoại, sợ hãi mà chạy tới bệnh viện.

Ông nhìn căn phòng bệnh trống không và cả lớp cháy đen trên đó thì suýt chút nữa nổi điên.

Ông níu lấy cổ áo một bác sĩ bên cạnh, quát lên: "Con gái tôi đâu? Các anh giấu nó đi đâu rồi?" Bác sĩ kia cũng rất vô tội: "Ông Lâm, ông bình tĩnh một chút.

Trước đó cô Lâm vẫn nằm ở đây mà!

Ông đừng kích động, chúng tôi lập tức mở camera xem thử." Camera giám sát đã bị Mặc Nhiễm xử lý cho nên trong mắt tất cả mọi người thì Lâm Nhuế đã biến mất trong không khí.

Lâm Tử Khang đấm thẳng một đấm lên tường.

Hứa Mạn cũng đứng cạnh ông.

Bà ta không kịp trang điểm, trên người chỉ mặc một bộ quần áo đơn giản.

Có điều dù thế thì tâm trạng bà ta cũng vô cùng tốt.

Con nhóc Lâm Nhuế chết tiệt này lại ngồi máy bay mà cũng bị sét đánh, thật đúng là trời cũng giúp bà ta!

Bà ta vô cùng vui vẻ trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bi thương.

Bà ta vội vàng đỡ Lâm Tử Khang, sau đó là bác sĩ bị ông dọa tới mất hồn bên cạnh.

"Có phải các anh nhầm người không? Chưa chắc người gặp chuyện không may không phải Nhuế Nhuế nhà chúng tôi?"

C64 -








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch