Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ảnh Hậu Toàn Năng Vân Thiếu, Vợ Anh Lại Bay Rồi

Chương 64: Tóc đâu

Chương 64: Tóc đâu



Lâm Tử Khang nghe thế thì cũng lập tức ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào vị bác sĩ kia không chớp mắt.

Bác sĩ kia thấy ánh mắt này của ông thì cảm giác chân cũng nhũn cả ra.

Người nhà này dọa người quá đó!

Cuối cùng, anh ta ấp a ấp úng mà ném trách nhiệm cho vị cảnh sát địa phương chịu trách nhiệm về sự cố này rồi vội vàng chạy đi.

Hai cảnh sát chịu trách nhiệm sự cố lần này nói hết từ đầu tới đuôi sự việc cho Lâm Tử Khang.

Cuối cùng bọn họ dùng giọng điệu vô cùng khổ sở mà nói: "Ông Lâm, xin lỗi, chúng tôi đã kiểm tra danh sách và thân phận của tất cả các hành khách.

Những người khác cũng được tìm ra.

Người bị thương nặng nhất đồng thời bây giờ đã mất tích....Đúng là cô Lâm Nhuế." Lâm Tử Khang uể oải mà ngồi trên ghế gỗ, sắc mặt tái nhợt.

Toàn thân ông như thể bị rút hết sức lực.

Hai cảnh sát lại nói vài thứ theo thông lệ rằng nhất định sẽ tìm được người rồi rời đi.

Ông cứ dùng hai tay ôm mặt như thế, đau thương tới mức không muốn nói lấy một câu.

Thấy dáng vẻ quan tâm Lâm Nhuế này của ông, Hứa Mạn vô cùng căm thù.

Nhưng vừa nghĩ tới chuyện Lâm Nhuế đã mất tích, tro bụi cũng không tìm được thì trong lòng lại thầm vui sướng không thôi.

Vài loại tâm trạng đan xen nhưng Hứa Mạn vẫn cố gắng giữ vững nét mặt mình.

Bà ta dịu dàng mà an ủi Lâm Tử Khang.

"Anh Khang, đừng lo lắng.

Chắc chắn là nghĩ sai chỗ nào rồi.

Nhuế Nhuế nhà chúng ta người hiền có trời phù hộ, chắc chắn sẽ không gặp chuyện không may đâu." Con gái yêu quý đã xảy ra chuyện, lúc này ông đang mất bình tĩnh, vô cùng đau lòng khó chịu.

Ông còn vô cùng tự trách mình.

Nếu ông ngăn không cho Nhuế Nhuế tới Đế Thành thì tốt rồi!

Đàn ông mạnh mẽ cũng có lúc yếu đuối.

Mà lúc này sự an ủi đủ kiểu của Hứa Mạn vô cùng quan trọng.

Ông trở tay nắm tay bà ta, giọng vô cùng khẽ.

"Anh...Anh có lỗi với Vũ Lạc.

Tại anh không chăm sóc tốt cho Nhuế Nhuế..." Lúc Hứa Mạn nghe câu này thì tức tới mức suýt chút nữa rút tay từ trong tay ông ra.

Bà đây ở đây nhỏ giọng chậm lời mà an ủi ông, kết quả ông còn nhớ tới Phương Vũ Lạc đã chết nhiều năm kia!

Bây giờ thì tốt quá rồi.

Con nhóc chết tiệt Lâm Nhuế kia cuối cùng đã chết.

Thế này thì hai mẹ con họ sẽ từ từ phai nhạt đi trong ký ức của ông.

Tuy trong lòng bà ta căm hận không thôi nhưng vẻ ngoài vẫn ngọt ngào dịu dàng mà an ủi Lâm Tử Khang.

Lúc này chú Chung đi tìm hiểu tình hình đã về.

Sắc mặt ông hơi khó nhìn mà nói: "Còn đang tìm người. Có điều bọn họ nói sau khi cô cả được cứu từ trên máy bay xuống thì toàn thân đã cháy đen..." Chú Chung hơi không đành lòng mà nói tiếp.

Lâm Tử Khang lớn tới từng này mà nghe thấy những lời đó thì lửa công tâm mà lập tức ngất đi.

"Ông chủ!"

"Anh Khang!" Ở đó hỗn loạn thành một cục.

Cùng lúc đó, trong phòng ngủ chính nhà trọ của Mặc Nhiễm, Lâm Nhuế đã hoàn thành luyện thể xong.

Cô bước vào phòng vệ sinh rửa sạch tất cả bùn đen trên người.

Cô phát hiện dáng cô lại cao hơn một chút, mà làn da lại càng trắng nõn mịn màng hơn.

Quan trọng nhất là người lúc này trong gương càng lúc càng giống cô ở kiếp trước.

Rõ ràng ngũ quan đã thay đổi nhưng lại mang hơi thở bướng bỉnh lỳ lợm.

Cô hơi hếch cằm lên, càng ra vẻ không thể khinh nhờn.

Có điều lại hơi...

Thấy cái đầu bóng loáng trong gương, hàng mày cô khẽ giật giật.

Cho nên cô ghét nhất là sét!

Một lần duy nhất!

Dù là cô đã trở nên có được gốc rễ đan linh và lôi linh thì cô cũng hoàn toàn không thay đổi!

Vì lúc trước bị sét đánh lại thêm sau đó tẩy kinh phạt tủy luyện thể nên vốn trên đầu cô có mái tóc ngắn giờ thì không còn sợi nào nữa...

C65 -








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch