Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ảnh Hậu Toàn Năng Vân Thiếu, Vợ Anh Lại Bay Rồi

Chương 69: Sao có thể dễ bị thương? Vẫn đang nhảy nhót vui vẻ đây này

Chương 69: Sao có thể dễ bị thương? Vẫn đang nhảy nhót vui vẻ đây này



Cô đi qua bà cụ Lâm, định về phòng trước để tìm một cái mũ thích hợp để đội hơn.

Không có tóc thật sự là không có cảm giác an toàn!

Còn nữa, cần phải mau nghĩ cách để tóc mọc ra lần nữa.

Cô cũng không muốn xuất hiện trước mặt A Hành với dáng vẻ này.

Bà cụ Lâm không được để ý tới nên vô cùng khó chịu.

Bà ta kêu lên với bóng lưng cô: "Nhuế Nhuế, con nhóc thối con rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cả đêm không về mà còn không giải thích gì à?" Lâm Nhuế cũng không ngoảnh lại mà nói: "Con cả đêm không về là để bảo đảm an toàn cho mình và người khác.

Bà nội, bà luyện Thái Cực Kiếm cẩn thận chút, đừng có đâm phải người khác." Bà cụ Lâm tức tới mức suýt nữa vứt kiếm đi.

Lâm Nhuế về phòng, thay bộ quần áo bình thường, sau đó vội vàng lên mạnh tra về tai nạn máy bay lần này.

Cuối cùng cô cam chịu mà nằm thẳng trên giường.

Xem ra tuần này không tìm được A Hành rồi...

Hơn nữa bây giờ Thất Bảo cũng đã bế quan.

Cô phải nhân dịp này mau bắt đầu tu luyện, củng cố tu vi.

Không thể gặp A Hành ngay nên cô rất mất mát.

Vừa nghĩ tới chuyện vì cứu cô mà A Hành dùng hơn một nghìn năm cô đã thấy không muốn đợi thêm ngày nào nữa.

Cô muốn lập tức đi xác nhận Vân Trạch kia có phải A Hành không!

Nhưng lúc này lại chỉ có thể dừng suy nghĩ này lại, ít nhất là tuần này không đi được rồi.

Cùng với đó, Lâm Nhuế điên cuồng tu luyện đời trước bây giờ chỉ là người luyện khí tới tầng thứ ba nho nhỏ nên vốn không thể thỏa mãn cô.

Cho nên cô chỉnh lại tâm trạng rất nhanh, sau đó bắt đầu tĩnh tọa tu luyện.

Cảnh giới bây giờ của cô còn chưa ổn.

Hơn nữa đoán chừng một thời gian ngắn nữa hai người kia sẽ tìm tới cô.

Ngay sau khi cô về được hơn nửa tiếng thì Lâm Tử Khang cũng phong trần mệt mỏi mà chạy về.

Bà cụ Lâm đã ngồi trên bàn ăn sáng rồi.

Bà ta lập tức ngăn cản ông, tố cáo: "A Khang này, con phải quản lý con nhóc thối Lâm Nhuế đó đi.

Nó càng ngày càng không biết lớn nhỏ!

Đi cả đêm không về không nói, vừa về đã gào to rống lớn với mẹ!

Tuy mẹ biết con vẫn thiên vị nó nhưng dáng vẻ này của con sẽ làm hư nó đấy!" Bà cụ Lâm lải nhải lảm nhảm nói rất nhiều mà Lâm Tử Khang chỉ nghe được một câu trong số đó.

Hai mắt ông tỏa sáng, kích động mà nói: "Mẹ, Nhuế Nhuế về rồi thật à? Nó có bị thương không?!"

"Nào đâu có dễ dàng bị thương thế.

Còn đang nhảy nhót vui vẻ đây này, còn chọc tức người ta nữa, hừ!" Lâm Tử Khang đã ba chân bốn cẳng phi lên lầu.

Mà Lâm Nhuế đang tu luyện trong phòng đã biết ông về nên cũng ra khỏi phòng.

Lúc thấy con gái thanh tú xinh xắn mà đứng trước mặt mình thì ông bỗng muốn khóc.

Ông nhìn con gái từ trên xuống dưới, hết sức kích động, hết sức vui mừng, còn mang theo từng cơn nghĩ lại mà sợ.

Ông hơi luống cuống tay chân.

Thấy dáng vẻ này của ông, trái tim cô mềm đi rất nhiều.

Cô khẽ nói: "Ba, con không sao rồi.

Còn ba đó, con nghe nói ba té xỉu, không sao chứ ạ?" Ông thường bận chuyện làm ăn, đôi khi còn cần phải xã giao tham gia tiệc rượu.

Tuy cơ thể không có bệnh nặng nhưng không được nghỉ ngơi tốt nên cũng hơi tổn hại.

Cô nghĩ nếu bây giờ cô có thể tu luyện cao hơn thì lúc đó sẽ nghĩ cách luyện ít thuốc giúp Lâm Tử Khang điều dưỡng cơ thể một chút.

Lâm Tử Khang bên kia khịt khịt mũi mới không để nước mắt mình rơi xuống.

Ông nói: "Không...Không sao.

Thấy Nhuế Nhuế an toàn trở về thì ba đã không sao rồi."

C70 -








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch